Minh Hôn - 1409
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:07:33
Lượt xem: 14
Rất nhanh, đã đến thang máy đi lên tầng tiếp theo.
Ở đây cũng có nhân viên an ninh và quầy thanh toán.
Đi đến tầng nào, nộp phí qua cửa ở đấy rồi dùng thang máy để đi lên tiếp.
Khi chúng tôi đến đây, Trần Tiểu Tài vẫn tự tay thực hiện các thao tác thanh toán như cũ, anh ta còn nói với tôi:
“Tiên sinh, muốn lên tầng trên thì một người cần phải nộp năm tỷ minh tệ.
Bởi vì ngài đã có thẻ đen mức bạch kim, cho nên không cần phải đóng tiền cọc.”
Một người năm tỷ, bốn người hết 20 tỷ minh tệ.”
Tại địa phủ, tài sản trung bình một quỷ hồn cũng chỉ có 300 triệu minh tệ.
Muốn đến tầng thứ chín của Tháp Tiêu Dao, cần phải tốn năm tỷ phí vào của, đây quả đúng là một mỏ vàng.
Nhưng 20 tỷ này so với con số 100.000 nghìn tỷ trong tài khoản của tôi chỉ là một con số rất nhỏ, chẳng đáng là bao nhiêu.
Tôi không thèm quan tâm, lại lấy thẻ đen ra một lần nữa.
Kết quả cũng chẳng khác nào lúc nãy, tất cả các nhân viên ở quầy thu ngân và nhân viên an ninh khi nhìn thấy chiếc thẻ đen của tôi đều kinh ngạc đến mức mở to hai mắt.
Nhìn toàn bộ Minh phủ này, trong số hàng trăm triệu quỷ dân ở đây, e rằng chẳng có mấy người có được tấm thẻ đen như thế này.
Trước ánh mắt kinh ngạc của những nhân viên này, chúng tôi đã hoàn tất việc thanh toán.
Cuối cùng, chúng tôi nhận lấy thẻ qua cửa, và đi thang máy thẳng lên tầng chín.
Còn người quản đốc nhỏ họ Trần ở tầng một kia thì ở lại tầng dưới.
Cho dù anh ta có là nhân viên ở đây, cũng không đủ tư cách để bước vào tầng chín.
Thang máy này cũng rất sang trọng, ngay cả các nút bấm cũng đều được khảm ngọc trai phát sáng.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi lên đến tầng chín.
Vừa đến cửa, có một cặp nhân viên đã đi tới chào đón chúng tôi.
Hai người họ bao gồm một nam, một nữ, ai cũng xinh đẹp và thanh tú, trên tay đeo bao tay trắng.
Thấy chúng tôi bước ra khỏi thang máy, hai người họ cung kính mở miệng:
“Xin chào các vị khách quý, mời các vị vui lòng xuất trình thẻ vào cửa!”
Tôi không nói gì, trực tiếp đưa cho bọn họ bốn tấm thẻ được làm bằng vàng đen.
Sau khi kiểm tra xem mọi thứ đã chính xác chưa, các nhân viên đã làm động tác chào đón chúng tôi với nụ cười trên môi.
“Chào mừng bốn vị quý khách đến với tầng thượng tiên.”
Bốn người chúng tôi gật đầu, sau đó trực tiếp đi vào trong sảnh lớn của tầng chín.
Nhưng khi bước vào sảnh, chúng tôi ngạc nhiên khi thấy Vân Tiêu Bảo Điện cách đó không xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1409.html.]
Bảo điện này vừa huy hoàng vừa rực rỡ, tỏa ra hàng vạn luồng ánh sáng thần thánh, có hàng vạn đám mây lành bao quanh.
Tiên hạc bay múa xung quanh, thụy thú (thú lành) đi qua đi lại.
Không chỉ vậy, ở hai bên trái và phải của cung điện còn có mặt trời và mặt trăng.
Tôi sửng sốt tại chỗ: “Cái quái gì thế, đây là Cung Lăng Tiêu sao?”
Thượng Quan Thư lại đứng bên cạnh nhắc nhở: “Những thứ này đều là giả, chúng ta cứ đi thẳng về phía trước thôi!”
Bị Thượng Quan Thư dội cho tôi một gáo nước lạnh, nhưng nhìn hình ảnh trước mắt quá chân thật.
Đặc biệt là ánh sáng kia, thực sự là ánh sáng chỉ có ở trên dương gian, chỉ khi đứng dưới ánh mặt trời mới có được cảm giác ấy.
Ở địa phủ đã lâu như vậy, quả thật tôi có chút nhớ thương sức nóng của ánh mặt trời.
Chúng tôi đi về phía trước từng bước dọc theo cầu thang ngọc trắng.
Sau khi đi bộ một lúc lâu, chúng tôi đã đến lối vào của Vân Tiêu Bảo Điện.
Trước cánh cổng có viết ba chữ lớn bằng bút vàng thật to “Tầng thượng tiên”.
Chúng tôi không hề chần chờ, trực tiếp tiến vào cánh cổng lớn.
Khi bước vào cửa lần nữa, tôi lại phát hiện ra mình đang ở trong một sảnh trống.
Sảnh lớn ở tầng này rất sạch sẽ, xung quanh không có gì ngoại trừ một số tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích và quái thú bằng đá.
Nhìn thấy những hình ảnh này, tất cả chúng tôi đều có chút bối rối.
Đây là nơi được gọi là tầng thượng tiên sao? Là nơi muốn trả năm tỷ minh tệ phí vào cửa sao? Các anh định cho tôi xem thứ này đấy à?
Tôi không khỏi nhíu mày, sau đó có chút không vui mà nói:
“Nơi đây là nơi nào? Chẳng có thứ gì mà cũng được gọi là tầng thượng tiên sao?”
“Đúng vậy! Tôi nghe nói trên tầng thượng tiên này là nơi hội tụ tất cả những của hiếm vật lạ từ khắp nơi trên thế gian, không nên trống trải như vậy mới đúng!”
Độc đạo trưởng cũng mở miệng.
“Chúng ta có nên quay lại hỏi nhân viên một câu không?” Sư phụ cũng nói thêm một câu.
Nhưng Thượng Quan Thư đứng ở một bên lại đột nhiên đi về phía trước mấy bước.
Khi cô ấy vừa mới đi đến giữa sảnh lớn, nhìn quanh vài lần, sau đó đột nhiên nói với chúng tôi:
“Mọi người xem nhìn con thú đá được khắc bằng ngọc được đặt ở bốn phía này đi…”
Nghe Thượng Quan Thư nói như vậy, chúng tôi đều ngẩn người, sau đó đi vào trong sảnh lớn.
Tôi cẩn thận quan sát những con thú đá chạm bằng ngọc này, kết quả tôi phát hiện phía dưới những con thú đá này đều có chữ.
Tôi nheo mắt nhìn, phát hiện dưới đầu con thú đá có ba chữ “Cực dục các”, sau đó, tôi còn thấy một cái rãnh nhỏ để nhét thẻ vào.
Nhìn thấy thứ này, tôi nhét tấm thẻ vào cửa vào trong khe cắm đó.
Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, ánh sáng trắng chợt lóe lên, âm thanh nhắc nhở vang lên: