Minh Hôn - 1413
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:09:06
Lượt xem: 13
“Đó không phải là cậu ấm nhà họ Vương sao?”
“Hình như chính là anh ta, nghe nói khi còn sống nhà họ đã làm được không ít chuyện tốt, nên sau khi c.h.ế.t tích được rất nhiều âm đức, cực kỳ giàu có.
Hiện tại anh ta đã nắm độc quyền toàn bộ ngành nghề tại thành Phong Đô này, có rất nhiều tiền.”
“Khó trách, anh ta lại dám tăng giá một viên âm nguyên đan lên cao như vậy!”
“…”
Hiện trường có nhiều người xì xào bàn tán, tôi nghe thấy nhưng cũng chẳng buồn quan tâm.
Tôi vẫn giơ bảng lên, nhưng chỉ tăng nhiều hơn người kia một triệu mà thôi.
“Vị khách số 98 lại ra giá, 870 triệu minh tệ.”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hội trường náo nhiệt hẳn lên.
Ai nấy đều lần lượt quay lại nhìn về phía tôi, không khỏi đánh giá tôi và gã mập nọ, họ đều thấy rõ chúng tôi đang tranh giành âm nguyên đan với nhau.
Nhưng không ai nhận ra tôi, cũng chẳng người nào biết được tôi là ai.
“Cậu này là ai thế?”
“Không biết, tôi không quen anh ta!”
“Chắc cũng là cậu ấm nhà nào đó rồi!”
“Dù sao cũng là cậu con ngu ngốc của ông lớn nào đó, âm nguyên đan chỉ dùng cho chó ăn mà thôi.
Còn cố tình tranh giành như vậy, đúng là ném tiền qua cửa sổ mà.”
“…”
Cách đó không xa, sắc mặt của tên mập nọ trầm xuống, nhìn là biết gã đang không vui, liền yêu cầu tiếp tục đấu giá.
Kết quả, gã lại bị người ngồi bên cạnh ngăn cản:
“Cậu ơi, chúng ta tới đây là để mua âm thảo cho ông, viên âm nguyên đan nhỏ nhoi này không có giá trị gì đâu.”
Gã mập nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Thẵng nhãi ranh, ông đây nhường cho mày!”
Nghe được lời này, tôi vẫn chẳng buồn để ý tới gã.
Thấy không có người nào ra giá nữa, người bán đấu giá đập búa xuống lần cuối cùng và nói: “807 triệu minh tệ, âm nguyên đan này thuộc về vị khách số 98!”
Sau khi lấy được âm nguyên đan, tôi vẫn chưa định thu tay lại.
Kỳ thật, tôi đang nghĩ, nếu hôm nay đã tới đây thì phải chơi tới bến.
Hơn nữa, một khi đã ra tay rồi, tôi muốn lấy được hết những vật phẩm trong buổi đấu giá hôm nay.
Tôi muốn một mình “ăn hết”, một món cũng không để lại…
********
Trong phiên đấu giá đầu tiên, tôi đã lấy ra 807 triệu một cách rất hào phóng.
Trực tiếp lấy được một viên âm nguyên đan có thể giúp gia tăng thêm một năm quỷ thọ.
Điều này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng đấu giá, nhưng không một ai trong những vị khách ở đây biết được thân phận thật của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1413.html.]
Nhưng nhiều người có mặt lại nghĩ tôi chỉ là một thằng ngốc.
Tiêu tốn hết 807 triệu minh tệ để mua một viên âm nguyên đan, mà chỉ tăng được thêm một năm tuổi thọ, rõ ràng là lỗ vốn rồi.
Bởi vì nhiều người trong phòng đấu giá đã nhận thấy rằng, những người tham gia đấu giá trong phiên đầu tiên đều là người do nhà cái cài vào.
Bọn họ chỉ muốn lừa gạt tên công tử ngốc họ Vương kia mà thôi.
Nhưng có ai ngờ, trong buổi đấu giá hôm nay, ngoại trừ tên công tử ngốc họ Vương kia, còn lòi ra thêm một tên ngốc hơn nữa.
Sau khi món hàng đầu tiên được bán, thì món hàng thứ hai đã lên sàn.
Vật phẩm này tên là “Bổ âm đan”, người đấu giá nói uống thứ này có thể gia tăng thêm ba năm quỷ thọ, giá khởi điểm vẫn là 500 triệu.
Bởi vì là tăng thêm ba năm quỷ thọ, nên lần này có nhiều người đấu giá hơn.
Nhưng tôi vẫn giữ nguyên cách cũ, mỗi lần chỉ tăng thêm một triệu minh tệ.
Dựa trên nguyên tắc muốn lấy được tất cả vật phẩm trong buổi đấu giá, tôi vẫn tiếp tục giơ bảng lên.
Cuộc đấu giá diễn ra rất khốc liệt, giá mua bổ nguyên đan đã được một nam quỷ trung niên đẩy lên tới 930 triệu.
Tôi cũng chẳng quan tâm người nọ là ai, tiếp tục giơ bảng.
Người bán đấu giá liếc mắt nhìn tôi: “Vị khách số 98 ra giá 931 triệu.”
Nghe được dòng chữ “số 98”, rất nhiều người lại quay đầu nhìn tôi.
Còn tôi vẫn ung dung ngồi dựa lưng vào ghế, không để lộ ra biểu cảm gì.
Nam quỷ trung niên kia nhìn thấy, tiếp tục tăng giá: “940 triệu minh tệ.”
Trên khóe miệng tôi lộ ra nụ cười ranh mãnh, tiếp tục giơ bảng lên.
Nam quỷ trung niên nọ nhướng mày, rất không chịu, ông ta nói: “950 triệu minh tệ.”
Sau đó, tôi vẫn điềm nhiên giơ bảng lên, tăng thêm một triệu minh tệ, làm cho nam quỷ trung niên kia tức tới nối suýt ho ra máu.
Cuối cùng, tôi trực tiếp mua được món hàng thứ hai với giá 951 triệu minh tệ.
Món hàng thứ ba xuất hiện, và đó lại là một loại thuốc viên khác.
Cuối cùng, nó vẫn bị tôi mua được với giá một tỷ ba.
Món hàng thứ tư xuất hiện vẫn lọt vào tay tôi, với giá hơn một tỷ tám.
Hội trường đấu giá bây giờ đã vô cùng náo nhiệt, không ai biết được lai lịch của tôi.
Mỗi lần chỉ tăng thêm một triệu minh tệ, nhưng vẫn nhất quyết phải lấy được vật phẩm. Cậu chàng lạ mặt kia có ý gì đây? Cố ý khinh thường người khác phải không?
Nhưng tôi đã có kế hoạch sẵn trong lòng rồi.
Hơn nữa, tôi cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận.
Đương nhiên, tất cả những món đồ tôi đấu giá được đều là những món cần thiết.
Đầu tiên, những thứ này rất có thể sẽ giúp Kỳ Lân tiền bối hồi phục được hồn lực.
Chúng có thể giúp tiền bối tăng thêm năng lượng, chúng giúp chúng tôi có thêm nhiều hy vọng sống sót hơn.
Cho nên tôi mới không thèm tiếc gì số tiền mình đã bỏ ra, có giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu mấy thứ này không giúp ích được cho Kỳ Lân tiền bối thì cũng chẳng sao.