Minh Hôn - 142
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:37:44
Lượt xem: 50
Sư phụ và những người khác cũng trở nên nghiêm túc sau khi nghe xong nguyên nhân.
Nhưng với tư cách là người xử lý chuyện của Lý Đại Sơn, bất kể như thế nào, chúng tôi đều phải can thiệp và nói đỡ cho cậu ta, để đối phương bỏ qua cho Lý Đại Sơn.
Rốt cuộc đời người có mấy lần ba mươi năm?
Sư phụ dẫn đầu chắp tay: "Các vị, Lý Đại Sơn tuổi còn trẻ, lại nông nổi, không biết phân rõ trắng đen, đã đắc tội chư vị, bây giờ cậu ta đã gầy như que củi cũng coi như là bị trừng phạt trúng tội. Không biết các vị có thể giơ cao đánh khẽ tha cho cậu ấy một con đường sống không?”
Khi sư phụ nói điều này, ông vô cùng khiêm nhường và lễ độ.
Nếu còn cơ hội để đàm phán thì chỉ cần đối phương đưa ra điều kiện, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.
Xét cho cùng, chuyện này là do Lý Đại Sơn đã làm sai trước.
Hơn nữa ở trong nghề của chúng tôi, luôn tin tưởng vào một điều.
Ác nhân sẽ có ác báo.
Đặc biệt là điều cấm kỵ của người chết, càng không được tùy tiện đụng vào.
Nhưng Lý Đại Sơn lại tự đào hố chôn mình, chỗ nào không làm, lại làm ra điều cấm kỵ trên ngôi mộ của người chết.
Hơn nữa xem tình hình này, vị chủ nhân của ngôi mộ hay còn gọi là Chu tiểu thư còn chưa thấy xuất hiện, đây chỉ là những người hầu của cô ấy mà thôi.
Chắc hẳn vị tiểu thư này rất mạnh, bởi vì khi còn sống cô ấy là một người phụ nữ có địa vị cao.
Bây giờ Lý Đại Sơn gây ra chuyện này, chúng tôi cũng có chút bất lực.
Huống chi chúng tôi cũng không thể giải quyết bằng vũ lực, nếu là lệ quỷ thì còn dễ thương lượng.
Đây sẽ là một cuộc bàn bạc, cho thấy bản lĩnh của mọi người.
Tình huống trước mắt, chúng tôi đang ở bên đuối lý chỉ còn một con dường duy nhất chính là thương lượng.
Nhưng không ngờ, sư phụ vừa mới dứt lời, đối phương cũng không nể tình.
Thậm chí nam quỷ trung niên cầm đầu còn hừ lạnh một tiếng: “Dám đắc tội với tiểu thư của tôi, không g.i.ế.c hắn đã phá lệ khai ân, thả hắn đi? Ha ha! Ông là cái thá gì?”
Nói xong, vẻ mặt của nam quỷ trung niên thay đổi ngay tại chỗ.
Tôi đang đứng cạnh sư phụ, nghe đối phương mắng sư phụ như vậy tự nhiên là không vui.
Tôi định bước tới mắng con quỷ trung niên đó ngay tại chỗ, nhưng sư phụ đã ngăn tôi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/142.html.]
Đồng thời, sư phụ thản nhiên cười cười, nói với nam quỷ trung niên: “Bần đạo là Đinh Thân Mật, ở trấn Thanh Thạch cũng có chút địa vị, sau này chúng ta ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp! Tôi sẽ không bạc đãi các vị, ba lễ vật và năm bữa cơm, một món đều sẽ không thiếu mà cung phụng cho các vị.”
Đối phương nghe đến đó, vẻ mặt cũng không thay đổi.
Nam quỷ trung niên vẫn còn tức giận: “Hừ! Ông từ đâu đến thì cút về chỗ đó đi? Ai thèm quan tâm đến ba lễ năm bữa của ông? Còn dám ở chỗ này, tôi sẽ để cho các người cũng tổn thọ ba mươi năm giống như hắn.”
Nói xong, nam quỷ trung niên giơ tay lên.
Ngay lập tức, bốn con quỷ đứng bên cạnh hắn đã lắc mình một cái, đứng thành một hàng ngay trước mặt chúng tôi.
Tất cả đều tỏ ra vẻ lạnh lùng, nếu lời nói không hợp thì sẽ “tống” chúng tôi đi.
Nhưng hồn phách của Lý Đại Sơn vẫn còn ở đây, chúng tôi hạ thấp bản thân nhường nhịn nhiều như vậy mà đối phương vẫn ngoan cố.
Kỳ thực trong lòng tôi cũng đang cố nén lửa giận, nếu không phải là do bên tôi không chiếm lý, e rằng đã cùng đối phương đánh nhau rồi.
Sư phụ nhìn thấy tư thế của đối phương, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh: “Các vị, ý của các vị là không cần thương lượng phải không?”
“Đúng vậy! Nếu mấy người còn không rời đi thì đừng trách tôi không nương tay!” Nam quỷ trung niên lại lên tiếng, thậm chí còn đưa tay vuốt ve váy xếp ly dưới thân.
“Nếu đêm nay chúng tôi muốn mang hồn phách của Lý Đại Sơn đi, mấy người nghĩ chúng tôi sẽ khách khí sao?” Độc đạo trưởng nói thẳng.
“Phải không? Vậy tôi sẽ nhìn xem mấy người có bản lĩnh lớn thế nào?” Nam quỷ trung niên nói.
Vừa dứt lời, đột nhiên có một trận âm khí bộc phát từ bên trong thân thể hắn bay ra khắp nơi.
Vùng núi hoang vu lập tức trở nên u ám và lạnh lẽo.
Thậm chí bốn con quỷ còn lại còn phát ra tiếng “ngao” và lao về phía chúng tôi.
Sư phụ nhìn thấy đối phương xông lên, trong miệng trực tiếp mắng: “Khốn kiếp, thật sự là xem chúng ta dễ bị ăn hiếp.”
Nói xong, sư phụ “vút” một tiếng rút kiếm gỗ đào ra, trực tiếp xông lên giao đấu.
Bây giờ có nói gì cũng vô ích, không thể đạt được thỏa thuận, chúng tôi chỉ có thể chiến đấu.
Về phần những chuyện khác, tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Ngay lập tức, tôi cũng rút kiếm gỗ đào của mình ra và chuẩn bị tấn công.
Nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị chiến đấu, một bầu không khí cực kỳ áp lực đột ngột bao trùm lấy chúng tôi.
Không chỉ vậy, bên trong không khí cực kỳ áp lực đó còn tràn ngập một cảm giác rất lạnh lẽo, khiến cho người ta có cảm giác tim đập rất nhanh.
Độc đạo trưởng và sư phụ đứng ở đằng trước có cảm nhận rõ ràng nhất, sắc mặt bọn họ thay đổi, lộ vẻ kinh hãi.