Minh Hôn - 158
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:49:16
Lượt xem: 46
Cùng lúc đó, bà cụ Ngưu đang ngồi, hướng về phía nén hương đang cắm trên bàn thờ hít một hơi thật sâu, làn khói từ mấy nén hương bay lên, bay thẳng về chỗ bà cụ Ngưu.
Ngay sau đó, một màn kỳ dị đã xảy ra.
Một bên chân đang trong trạng thái m.á.u thịt be bét của bà cụ Ngưu đã lấy một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng khép lại.
Ông chủ Ngưu thấy tôi nhìn chằm chằm về hướng bàn thờ, mắt cũng không chớp lấy một cái, có chút nghi hoặc, lại hướng tôi hỏi thêm: “Tiểu đạo trưởng, cậu…cậu đang nhìn gì vậy?”
Lúc này, tôi mới hồi phục tinh thần, quay lại trả lời: “À, ông chủ Ngưu, mẹ ông không có việc gì. Vừa rồi tôi đã đưa bà ấy về đây!”
Ông chủ Ngưu cùng mấy người thân thích xung quanh vừa nghe được lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bọn họ theo bản năng nhìn về phía cái ghế ngay trước bàn thờ, nhưng nơi đó rỗng tuếch, cũng không có đồ vật gì.
“Tiểu, tiểu đạo trưởng, bác gái tôi, ở đằng kia sao?” Lúc này, một người đàn ông khoảng trên dưới 50 tuổi kinh ngạc mở miệng, đồng thời đưa mắt nhìn về phía chiếc ghế gần chỗ của tôi.
Tôi không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.
Dù chỉ là một cái gật đầu nhẹ nhàng, nhưng ông chủ Ngưu thấy vậy liền “thịch” một tiếng quỳ gối xuống ngay phía trước cái ghế.
“Mẹ ơi, mẹ có khỏe không?” ông chủ Ngưu nói trong nghẹn ngào, nước mắt chảy ròng, khóc không thành tiếng.
Bà cụ thấy vậy cũng vô cùng kích động, muốn đứng dậy đỡ con trai mình lên.
Nhưng bà cụ sao có thể chạm vào con trai của mình được. Nhìn ông chủ Ngưu quỳ ở đó khóc lóc thảm thiết, bà cụ cũng không kìm nén được mà khóc theo.
Đồng thời bà cụ Ngưu cũng quay đầu về phía tôi, liên tục cầu xin, muốn tôi giúp bà, để bà có thể nói lời cuối cùng với con trai và họ hàng.
Ông chủ Ngưu cũng đột nhiên quay đầu, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n tôi: “Tiểu đạo trưởng, cầu xin cậu, cậu mở mắt giúp tôi đi. Tôi muốn được mở mắt, một lát thôi cũng được. Tôi muốn gặp mẹ tôi, cầu xin cậu…”
Nhìn thấy vậy, tôi vô cùng khó xử.
Chuyện này tôi thật sự không dám làm, cũng giống như Văn tiên sinh muốn gặp lại con gái của mình là Văn tiểu thư.
Có những việc một khi đã bỏ lỡ, liền không thể có thêm bất cứ cơ hội nào để cứu vãn và sửa chữa.
Tôi rất xấu hổ và vô cùng khó xử, muốn đỡ ông chủ Ngưu đứng dậy, nhưng ông ấy cứ bám chặt lấy chân tôi không chịu đứng lên.
Tôi đành lên tiếng nói: “Ông chủ Ngưu, người và quỷ không đi chung đường. Có điều gì muốn nói, ông cứ nói vào không khí đi! Mẹ của ông có thể nghe thấy! Thứ lỗi cho tôi không thể tùy tiện mở mắt cho ông được!”
Ông chủ Ngưu nghe được lời này, không chút suy nghĩ mà nhanh chóng mở miệng nói: “Một trăm vạn, tôi trả cậu một trăm vạn, chỉ cần cho tôi nói chuyện với mẹ của mình một phút thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/158.html.]
Một trăm vạn, số tiền này với tôi mà nói, hoàn toàn chính là một con số thiên văn. Cả đời tôi cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy.
Ông chủ Ngưu thấy tôi do dự, lại lần nữa mở miệng: “300 vạn, chỉ thấy đúng một phút. Tiểu đạo trưởng, 300 vạn……”
300 vạn, đây là con số khổng lồ tới mức nào?
Cả người tôi khẽ rung mình, hít vào một hơi khí lạnh
Nói thật, tôi thực sự, vô cùng động tâm.
Nhưng chính vào lúc này, ở cửa linh đường đã vang lên tiếng của sư phụ tôi: “Ban đêm nhập mộng dự đoán cát hung, Trang Chu hóa hồ điệp. Ông chủ Ngưu, sao phải tự làm khó bản thân như thế?”
Nghe đến đó, tôi theo bản năng xoay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lúc này sư phụ có chút chật vật đứng ở cửa, quần áo có chút rách nát, trên mặt còn có vết xước.
Nhưng càng thêm quỷ dị chính là, một tay của ông, thế mà kéo theo một cái chân chó.
Mà trên mặt đất, chính là con ch.ó đen đã giao chiến cùng sư phụ và tôi trước đó.
Lúc này nó tuyệt vọng quỳ rạp trên mặt đất, con mắt thứ ba xuất hiện giữa trán cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Thậm chí hình thể, so với lúc trước đã nhỏ đi rất nhiều. Kích cỡ chỉ như một chú chó trưởng thành bình thường.
“Sư phụ!” Tôi theo bản năng kêu lên một tiếng.
Sư phụ khẽ gật đầu với tôi: “Tiểu Vĩ, tìm một sợi chỉ đỏ trói con súc sinh này lại! Hiện tại sư phụ đang trói tứ chi của nó bằng sợi dây mực.”
Nói xong, ông ném mạnh con ch.ó xuống đất, con ch.ó kêu lên mấy tiếng đầy đau đớn.
Mấy người còn lại cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể thấy động tác của sư phụ, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Ông chủ Ngưu lại không thèm để ý đến điều đó, thấy sư phụ tôi trở về, lại bắt đầu cầu xin sư phụ tôi giúp đỡ.
Nhưng đáp án của sư phụ rất kiên quyết, không được là không được.
Nhiều nhất chính là truyền lời giúp hai mẹ con bọn họ, còn việc gặp mặt, đó là chuyện không có khả năng.
Trong mắt người ngoài, hành động của sư phụ chính là không có tình người. Nhưng trong nghề của chúng tôi, những gì là cấm kị và quy củ, thì không thể vi phạm.
Chúng tôi làm người trừ tà, nhất định phải tuân thủ những quy tắc trong đó.
Những quy củ này được sinh ra chính là để nói cho thế nhân: nếu có mà không biết quý trọng, thì sau khi mất đi có muốn đền bù cũng không được nữa.