Minh Hôn - 168
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:57:43
Lượt xem: 60
Lời nói của cô ấy cũng có lí, mặc dù loại nước này có thể làm giảm dương khí của đôi mắt, để chúng ta có thể nhìn thấy những thứ tà ma.
Nhưng mùi hôi của nó rất kinh khủng, đặc biệt là mùi tanh nồng nặc, mỗi khi lau vào mắt đều ngửi được mùi khai của nước tiểu.
Nếu có cơ hội, tôi nhất định phải học được loại bùa chú này của Dương Tuyết , để tránh sự đau đớn mỗi lần mở thiên nhãn, cách chế tạo cũng khá rắc rối, không tiện mang theo bên người.
Nghĩ đến đây, tôi và Bạch Phong lặng lẽ mở mắt.
Một luồng hơi lạnh xẹt qua mí mắt, khung cảnh xung quanh vốn đang tối tăm lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Chỉ là trước mắt chúng tôi đang có một tầng sương mỏng, trong sương có một chút mùi vị màu vàng nhạt.
Sương mù là do âm khí ngưng tụ mà tạo thành, có thể thấy nữ quỷ trong tòa nhà này mạnh đến cỡ nào.
Thậm chí Bạch Phong còn nói: “Một lệ quỷ có âm khí nặng như vậy, chỉ sợ thứ này có oán khí rất lớn. Mọi người cùng nhau đi lên, có thể dùng lời nói tiễn đưa thì cố gắng đừng hành động, bằng không lại xảy ra một trận chiến khốc liệt.
Tôi và Dương Tuyết khẽ gật đầu, sau đó cùng nhau đi về phía tòa nhà.
Nhưng ngay khi chúng tôi bước vào, một cơn gió bất ngờ ùa về phía chúng tôi, hệt như cảm giác bất chợt mở tủ lạnh giữa mùa hè nóng bức.
Toàn thân tóc gáy đều dựng đứng, tôi không nhịn được mà rùng mình một cái.
Liếc trái nhìn phải đều trống rỗng, tôi liền bước lên lầu.
Tòa nhà đang xây dở có tổng cộng chín tầng, tầng dưới rất ẩm thấp, cỏ dại mọc um tùm, trông rất hoang tàn.
Tôi không biết thứ đó đang ở đâu, nhưng có một điều chắc chắn là càng lên cao, âm khí càng dày đặc.
Thứ đó có lẽ đang ở trong một căn phòng nào đó ở trên lầu, cho nên chúng tôi rất thận trọng, bước đi chậm rãi.
Từ tầng năm, chúng tôi sẽ đi kiểm tra từng phòng.
Sau khi kiểm tra hết tầng thứ tám, chúng tôi vẫn không thu hoạch được gì.
Lúc này chúng tôi đang đứng ở cầu thang, nhìn không gian tối om ở trước mắt, tôi liền cất tiếng: “Mọi người chuẩn bị đi, có lẽ thứ đó đang ở tầng trên, phải hết sức chú ý!”
Vẻ mặt của mọi người cũng dần trở nên nghiêm nghị, chúng tôi cất bước tiến lên tầng thứ chín của tòa nhà.
Càng lên cao, nhiệt độ càng thấp.
Đặc biệt là khi chúng tôi lên đến tầng trên cùng này, đã cảm thấy âm khí ở hành lang rất mạnh và gần như bị chuyển hóa thành hơi nước.
Nhưng chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy thứ gì cả, chúng tôi chỉ có thể tìm thứ đó dọc theo từng phòng.
Bởi vì những căn phòng này được sử dụng làm lớp học cho nên bên trong trống không, chỉ cần nhìn vào lập tức có thể biết được có thứ dơ bẩn ở bên trong hay không.
Mọi người cùng đồng lòng, luôn đề cao cảnh giác nhìn xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/168.html.]
Chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến cho chúng tôi vô cùng lo lắng.
Một, hai, ba, sau khi đã tìm đến phòng học thứ sáu, chúng tôi bắt đầu có chút bất an.
Bởi vì vẫn còn một căn phòng nữa ở phía cuối cùng của tầng này, nói cách khác, thứ bẩn thỉu kia ở trong căn phòng đó.
Ba chúng tôi nhìn nhau và không khỏi hít một hơi thật sâu.
Tôi kìm nén cảm xúc của mình, sau đó đi về phía trước và tiến lại gần lớp học đó từng chút một.
Khi chúng tôi đi đến cửa, chúng tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy lớp học này hoàn toàn khác với những lớp học kia.
Bởi vì phòng học này có cánh cửa màu đỏ tươi làm chúng tôi có cảm giác rất kì lạ.
Tòa nhà này đang xây dở, cả tòa nhà đều được xây dựng cùng một lúc, tại sao chỉ có lớp học này là có cửa?
Trong lòng có nghi hoặc, nhưng hiện tại tôi không có thời gian để nghĩ về nó, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi chắc chắn rằng nữ quỷ đang ở trong phòng học này.
Tôi hít một hơi thật sâu và đặt tay lên cửa.
Không ngờ, tôi chỉ dùng một chút lực đã khiến cánh cửa từ từ mở ra.
Vì ở trong môi trường ẩm ướt quanh năm nên cánh cửa gỗ đã mục nát lắm rồi.
Lúc này vừa mở, đã phát ra tiếng "lạch cạch" yếu ớt.
Trong lúc này, cho dù chỉ là một tiếng động rất nhỏ, thì ba chúng tôi đều cảm thấy căng thẳng và nhịp tim tăng nhanh.
Đã đến đây rồi, lo lắng cũng vô ích.
Tôi nghiến răng, đạp mạnh một phát vào cánh cửa.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa đã mở ra.
Tôi lấy ra một bùa chú, nhanh chóng bước vào.
Bạch Phong và Dương Tuyết cũng không dám lơ là, lần lượt theo sau.
Sau khi bước vào phòng, chúng tôi đều cảm thấy choáng váng, sợ đến ngây người.
Không phải gặp được lệ quỷ hung ác ở nơi này, mà ở trong căn phòng học cuối cùng này chúng tôi lại nhìn thấy rất nhiều búp bê vải lớn nhỏ, đủ thể loại nhưng đã bị hư hỏng, mốc meo.
Hơn nữa căn phòng này cũng rất lạ, trong cả tòa nhà thì chỉ có căn phòng này được trang hoàng, thậm chí còn có cả quạt, bàn ghế, cửa, bảng đen.
Và những con búp bê đó hoặc được treo dưới quạt điện, hoặc được đặt trên băng ghế, trên bàn và một số còn được ghim ở trên bảng.
Nhìn thấy một màn như vậy, chúng tôi khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.