Minh Hôn - 172
Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:19:48
Lượt xem: 34
Chỉ biết trong cơ thể của Bạch Phong có hai hồn phách, người còn lại chính là anh trai của Bạch Phong với tính cách hoàn toàn trái ngược.
Bởi vậy Bạch Phong cần mượn một loại thuốc đặc biệt để áp chế anh trai của mình hoặc lợi dụng loại thuốc đó để giải thoát cho anh ta.
Thực lực của anh trai Bạch Phong rất mạnh mẽ, ngay cả Độc đạo trưởng mà anh ta cũng không để vào mắt.
Nếu Bạch Phong thả anh trai của cậu ta ra chắc chắn có thể thu phục được nữ quỷ này.
Tôi không nói nữa, sau đó liền đứng ở trước mặt Bạch Phong.
Mà nữ quỷ kia đã từng bước ép sát Dương Tuyết, cô ấy có chút chống đỡ không được.
Thấy vậy, tôi nghiến răng nghiến lợi, lập tức tiến lên ngăn đón nhằm chia sẻ một chút áp lực với Dương Tuyết.
Ở phía sau Bạch Phong đã mở nắp chai, nuốt vào một viên thuốc màu đen.
Bạch Phong vừa mới nuốt viên thuốc vào bụng, thân thể đã run rẩy vài cái.
Sau đó là một tiếng "bịch", và anh ấy trực tiếp ngã xuống đất, bắt đầu sùi bọt mép và co giật như bị động kinh.
Dương Tuyết nhìn thấy không khỏi kinh ngặc nói: “Bạch Phong làm sao vậy?”
Tôi vừa thở hổn hển vừa chống cự với đòn tấn công của nữ quỷ, tôi không có thời gian để giải thích nhiều.
Tôi chỉ nói: “Không sao đâu! Cậu ta chỉ hơi run rẩy thôi.”
Dương Tuyết khó hiểu, thầm nghĩ đã sủi bọt mép rồi, còn nói không sao?
Kết quả cô ấy chỉ nhìn lướt qua Bạch Phong, cũng không quan tâm nữa.
Trong chiến đấu dù chỉ sơ hở 1 chút cũng sẽ bị đối thủ tấn công.
Nữ quỷ này rất nhạnh bén biết nắm bắt kẽ hở, nắm bắt cơ hội, cô ta dùng móng vuốt sắc bén tựa như d.a.o lam đánh vào người Dương Tuyết Lan.
Nếu bị đánh trúng coi như xong đời.
Thấy vậy tôi hét lên một tiếng “nguy hiểm.”
Lúc ấy tôi cũng không biết chính mình đã nghĩ như thế nào mà không chút do dự hành động theo bản năng.
Cả người tôi thuận thế mà nhào vào bên cạnh Dương Tuyết Lan, sau đó ngã xuống.
Nữ quỷ ra tay rất nhanh, móng vuốt sắc bén đã đánh tới.
“Roẹt” một tiếng, áo bị xé rách, sau lưng truyền đến cảm giác đau nhói.
Theo bản năng tôi hét lên một tiếng “A”, trên lưng trực tiếp xuất hiện vài vết
máu, sau đó m.á.u tràn ra toàn bộ phía sau lưng.
Kết quả là tôi đã cùng Dương Tuyết ngã xuống, đè cô ấy ở dưới thân.
Lúc này trên mặt Dương Tuyết đã lộ ra vẻ hoảng sợ, dường như không tin tôi đã dùng thân thể của mình để đỡ cho cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/172.html.]
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được...
***********
Dáng người Dương Tuyết rất đẹp, hiện tại bị ngã đè lên người cô ấy, tôi chỉ cảm thấy trước n.g.ự.c có một cảm giác rất mềm mại.
Nhưng cơn đau phía sau lưng làm tôi không có tâm trạng để quan tâm.
Tôi cắn răng, nhanh chóng bò dậy từ trên người Dương Tuyết.
Rốt cuộc nữ quỷ kia vẫn có thể ra tay bất cứ lúc nào, hiện tại vẫn còn rất nguy hiểm.
Truy rằng Dương Tuyết sững sờ, không nghĩ tới tôi sẽ lao tới cứu cô ấy, nhưng đây chỉ là nghi vấn trong chốc lát.
Thấy tôi đứng dậy, cô ấy cũng phản ứng lại ngay.
Thấy sau lưng tôi đều là máu, cô ấy không khỏi hoảng hốt: “Đinh, Đinh Vĩ……”
Cô ấy không kịp nói tiếp thì nữ quỷ kia đã lao lên.
Thấy vậy, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nói nữa, chỉ bị thương ngoài da, xử lý nữ quỷ này trước đã!”
Vừa nói tôi vừa tiến tới và vung mạnh bùa chú trong tay.
Chúng tôi cần phải kéo dài thời gian cho Bạch Phong, chờ Hàn Tuyết Phong ra ngoài, cơ hội dành phần thắng của chúng tôi sẽ lớn hơn nhiều.
Dương Tuyết thấy tôi bị thương, có chút tự trách.
Phản ứng của cô ấy bị chậm nửa nhịp, nhưng vẫn kịp nhìn thấy tôi ra tay. Cô ấy vội vàng lấy bùa chú ra, cũng bắt đầu tấn công.
Nữ quỷ hung dữ một cách bất thường: “Đàn ông thối tha đáng chết, đi c.h.ế.t đi!”
Nói xong, nữ quỷ đột nhiên đánh một chưởng về phía tôi.
Tốc độ tấn công vô cùng nhanh, rất khó để né tránh.
Nhưng chuyện đã tới mức này, tôi đã không còn đường lùi nữa. Chỉ còn duy nhất một cách là chiến đấu với nữ quỷ đến cùng, mới còn cơ hội sống sót.
Tôi cắn răng, cố gắng hết sức né tránh, sau đó nghiêng người đánh bùa chú về phía trước.
Tuy rằng tôi đã gắng hết sức để làm mọi thứ, nhưng tu vi hai bên có sự chênh lệch rất lớn, thắng thua đã được quyết định rồi.
Trước mắt loé lên một cái, nữ quỷ đánh tới một chưởng.
Tôi chỉ kịp cảm thấy bả vai nhói lên, “Phanh” một tiếng, bả vai tôi đã bị đập mạnh.
Cả người tôi trực tiếp bay ngược ra ngoài, cuối cùng nện một cái thật mạnh lên bàn học.
“A!” Tôi kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ cảm thấy xương cốt giống như vỡ tan thành từng mảnh, đau đớn vô cùng.
“Đinh Vĩ!” Dương Tuyết tức giận hét lên, hai tấm bùa chú trong tay liên tục b.ắ.n ra ngoài, đồng thời cũng giơ thanh kiếm trong tay lên.
Tuy nhiên, nữ quỷ quá mức linh hoạt, cho dù bùa chú của Dương Tuyết rất lợi hại, cũng không thể áp sát nữ quỷ, bùa chú của cô ấy không cách nào đánh trúng nữ quỷ.