Minh Hôn - 213
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:27:38
Lượt xem: 40
Sau khi nghe điều này, tôi rất biết ơn Tiểu Mạn.
Khi còn nhỏ, trong nhà Tiểu Mạn rất nghèo, cha là một người nghiện rượu, mẹ đẻ cũng ham ăn biếng làm.
Ngay cả khi có hai viên kẹo trong túi, cô ấy cũng không nỡ ăn, sẽ chia cho tôi một viên.
Tôi không ngờ cô gái này lại tốt với tôi như vậy sau ngần ấy năm.
Nhưng ngoài những điều này ra, tôi thực sự quan tâm đến hoàn cảnh gia đình và cuộc sống hiện tại của Tiểu Mạn, tôi cảm thấy Tiểu Mạn là một thiên kim trong một gia đình giàu có.
Sau đó, tôi hỏi gia đình Tiểu Mạn làm gì, vì sao luật sư Trương lại rất tôn trọng với cô ấy còn gọi cô ấy là "Tiểu thư".
Tiểu Mạn chỉ mỉm cười: “Bởi vì anh Trương làm việc cho công ty của nhà tớ, cho nên anh Trương mới gọi tớ như vậy!”
"Tiểu Mạn, mẹ cậu làm nghề gì? Công ty lớn cỡ nào?" Tôi bối rối hỏi.
Tiểu Mạn liếc mắt nhìn tôi: Cũng tạm được!
Nói xong cũng không nói tiếp nữa.
Tôi thấy vẻ mặt không muốn nói của Tiểu Mạn, thì cũng không hỏi nữa.
Mặc dù có nhiều nghi ngờ, nhưng quan trọng nhất là tôi rất vui khi gặp lại người bạn chơi đùa thời thơ ấu của mình.
Vì vậy, tôi đã hỏi về tình hình của mấy bạn cùng lớp, Tiểu Mạn nói bởi vì cái c.h.ế.t của Chu Quý, rất nhiều bạn học đều cho rằng đen đủi, sau khi lấy lời khai, đều đã rời đi……
Cho nên buổi họp lớp đã chia tay trong buồn bã, vui vẻ mà đến, mất hứng mà về.
Sắc trời cũng không còn tối đen nữa, lúc này đã tờ mờ sáng.
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, đi tới trước cửa tiểu khu mà Tiểu Mạn đang sinh sống.
Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên, hay lắm, là hoa viên nhà Tây.
Hơn nữa, nơi này còn là khu vực hoàng kim, tấc đất tấc vàng.
Tiểu Mạn không nói những điều vô nghĩa với tôi, cô ấy dẫn tôi đi vào tiểu khu, chỉ chốc lát đã đi vào nhà của cô ấy.
Nơi cô ấy sống không chỉ có vị trí tốt mà còn là một ngôi nhà lớn có lầu.
Trang trí không sang trọng lắm nhưng rất hiện đại và tối giản, nhà cửa cũng ngăn nắp.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà của một cô gái, tôi có chút bó tay bó chân.
Tôi ngượng ngùng ngồi trên sô pha, Tiểu Mạn rót cho tôi một ly nước, để tôi nghỉ ngơi, còn cô ấy thì đi nấu cháo.
Tôi gật đầu và nói "OK".
Tiểu Mạn đi vào phòng bếp, tôi uống hai hớp nước, tôi nhìn hai bên vài lần rồi đứng dậy nhìn xung quanh.
Ngôi nhà rất rộng rãi, trong nhà có một bể cá lớn, trên ban công lớn trồng vài chậu hoa và cây xanh.
Nhưng ngay khi tôi đang nhìn chung quanh phòng, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Thịch thịch thịch!”
Nghe có người gõ cửa, tôi nghi hoặc liếc nhìn ra cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/213.html.]
Tiểu Mạn cũng lau tay, đi ra khỏi phòng bếp: "Ai vậy?"
Kết quả vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một giọng nữ: “Con gái là mẹ, mẹ tới thăm con!”
Vừa nghe được lời này, tôi và Tiểu Mạn không khỏi sững sờ trong giây lát.
Không biết vì sao, trong lòng tôi lại cảm thấy khẩn trương.
Mẹ nó, lần đầu tiên tới nhà của một cô gái liền gặp được mẹ của người ta?
Tôi nhìn Tiểu Mạn, cô ấy cũng đang sợ hãi.
Lúc này hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt của đối phương.
“Thịch thịch thịch! Con gái mau mở cửa!”
Nghe đến đó, Tiểu Mạn có vẻ hơi lúng túng, rồi nói với tôi: “Đinh Nguyên Bảo, mau trốn đi.”
“Trốn?” Tôi có chút khó hiểu.
Mặc dù tôi rất lo lắng, nhưng tôi không làm gì sai cả!
Gặp dì một lần, cũng không sao mà?
Kết quả Tiểu Mạn lại rất sốt ruột: “Tớ kêu cậu trốn, thì cậu cứ trốn đi! Nếu để mẹ của tớ nhìn thấy cậu cùng tớ, trai đơn gái chiếc ở trong một phòng, khẳng định sẽ điên mất! Hơn nữa bà ấy sẽ xé xác tớ mất.”
Trong lòng tôi chấn động, khoa trương như vậy sao?
Nhưng trước khi tôi nói tiếp, Tiểu Mạn đã đẩy thẳng tôi vào bếp!
Thấy phản ứng của Tiểu Mạn lớn như vậy, tôi cũng không nhiều lời!
Vì vậy, tôi trốn trong bếp, dựa vào cửa, không dám cử động.
Tiểu Mạn khép cửa lại, kêu tôi đừng nói chuyện, cuối cùng mới đi mở cửa.
Chỉ nghe một tiếng “Răng rắc”, cửa đã mở.
Ngay sau đó, một giọng nói oán trách vang lên: "Con gái, con đang làm gì vậy? Sao mở cửa lâu quá vậy? Con xem, mẹ mang theo ai..."
Lời vừa dứt, tôi đã nghe thấy Tiểu Mạn run rẩy kêu lên: "Mẹ, mẹ, mẹ còn dẫn theo người tới?"
**************
Khi tôi nghe mẹ của Tiểu Mạn nói rằng bà ấy đã mang ai đó đến đây, vẻ mặt của tôi càng trở nên khó coi hơn.
Nếu lúc nãy tôi không trốn thì không sao, nhưng bây giờ thì tôi đã trốn rồi.
Nếu lát nữa bị phát hiện, tôi sẽ rất xấu hổ.
Cho dù không có gì, e rằng cũng sẽ bị nói.
Cùng lúc đó, một giọng nam bình tĩnh khác đột nhiên vang lên: "Tiểu Mạn!"
Nghe thấy giọng nói này, giọng nói của Tiểu Mạn có chút khổ tâm: “Chú…Chú Tần!”
“Sao vậy Tiểu Mạn? Sắc mặt của cháu rất khó coi!” Người đàn ông lại lên tiếng.
“Không, không có gì!” Tiểu Mạn lúng túng trả lời.