Minh Hôn - 253
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:16:48
Lượt xem: 33
Tôi và Bạch Phong chỉ có hai người, nếu tuỳ tiện đi cứu người thì khi đối đầu cũng không phải chỉ có một hai con quỷ mà là một đám.
Rất có khả năng mạng sống của mình cũng sẽ ném vào đó.
Tuy nhiên, đường đi tới Mã Vương trấn đã tình cờ đi ngang qua trường nghệ thuật Thanh sơn, cho nên tôi đã trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Tuyết, hy vọng cô ấy cũng đến đây hỗ trợ đi cứu người.
Thời điểm Dương Tuyết nhận được điện thoại của tôi thì cô ấy đang cùng các bạn học liên hoan.
Nghe nói bên chỗ tôi có chuyện, cô ấy không chút do dự mà đồng ý ngay, còn nói đợi tôi ở cổng trường...
*******************
Có thêm Dương Tuyết gia nhập thì thực lực của chúng tôi lại mạnh thêm một chút.
Đối với hành động giải cứu này, tôi cũng có thêm một chút tự tin.
Sau khi tắt điện thoại, tôi trực tiếp nói với bác tài xế: "Lát nữa bác tài chạy đến trường nghệ thuật Thanh Sơn thì dừng lại một chút cho tôi đón thêm một người bạn nữa."
Bác tài liếc qua gương chiếu hậu, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi và Bạch Phong cũng chỉ nói "Ừ" rồi tăng tốc độ cho xe chạy nhanh hơn.
Tôi biết bác tài xế muốn khuyên tôi và Bạch Phong đừng đi Mã Vương trấn, sợ chúng tôi một đi không trở về.
Xe tăng tốc, bốn mươi phút sau, chúng tôi đến trường nghệ thuật Thanh Sơn.
Nơi này cùng không phải là "Thanh Sơn" của lần trước, thoạt nhìn trường nghệ thuật này tốt hơn rất nhiều, không chỉ chiếm diện tích đủ lớn mà khuôn viên còn tương đối mới.
Ngay trong giờ phút này, trước cổng trường vẫn có nam nữ sinh đi qua đi lại.
Thông qua cửa sổ xe, tôi thoáng nhìn thấy Dương Tuyết đang đứng ở ven đường.
Dương Tuyết cao 1m7, dáng người cao và mảnh khảnh, đôi chân dài miên man, rất bắt mắt dưới ánh đèn đường.
Tôi chỉ đường cho bác tài, rồi nhanh chóng dừng lại ở trước mặt Dương Tuyết.
Chiếc xe vừa mới dừng lại tôi liền mở cửa kính xuống: "Lên xe!"
Dương Tuyết thấy tôi thì khoé miệng lộ ra một nụ cười, rồi nhanh chóng ngồi vào xe.
Hiện giờ ba chúng tôi đã tụ hợp lại, liền tiến thẳng đến Mã Vương trấn.
Bởi vì trên xe còn có người lạ nên Dương Tuyết cũng không hỏi nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/253.html.]
Chúng tôi chỉ chào hỏi tuỳ tiện vài câu, sau đó đã dựa vào ghế ngồi để nghỉ ngơi.
Từ nơi này đến Mã Vương trấn ước chừng mất khoảng một tiếng rưỡi.
Thời gian dự tính đến Mã Vương trấn tầm khoảng 11 giờ rưỡi tối.
Thời gian vẫn còn sớm, vì vậy Bạch Phong cũng bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mà tôi trong lòng luôn thấp thỏm, cho nên không cảm thấy buồn ngủ.
Thỉnh thoảng tôi lại nhìn về phía điện thoại, hy vọng Tiểu Mạn có thể liên lạc lại với tôi.
Nhưng dọc theo đường đi, Tiểu Mạn cũng không liên lạc lại cho tôi, vẫn luôn trong trạng thái tắt điện thoại.
Thơi gian lại cứ thế trôi đi từng chút, khoảng cách giữa chúng tôi và Mã Vương trấn càng ngày càng gần ......
Tại thời điểm này, chúng tôi đã ra khỏi đường cao tốc và đang lái xe trên một con đường quê.
Mà mấy hôm trước trời lại có mưa nên con đường đã trở nên lầy lội cũng không dễ đi, tốc độ xe cũng vì vậy mà chậm lại đường đi càng lúc càng gập ghềnh.
Giờ đây chúng tôi chỉ còn cách Mã Vương trấn khoảng 20 phút.
Bầu không khí rất ngột ngạt, ngoại trừ tiếng hít thở thì không còn âm thanh nào khác.
Nhưng lúc này, bác tài xế lại nói với chúng tôi: "Anh bạn trẻ, hay là chúng ta trở về đi! Bây giờ cũng đã muộn, nơi đó thật sự rất tà ma."
Tôi chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Không sao đau , đến nơi chúng tôi sẽ đưa tiền!"
Nhưng bác tài lại tiếp tục nói:"Anh bạn trẻ, đây không phải là vấn đề về tiền bạc. Nếu mấy người xảy ra chuyện, tôi nhận số tiền này thật sự không thể ngủ ngon được, nếu mấy người thật sự muốn đi, thì đi vào lúc sáng sớm cũng được?"
Bác tài này đúng là một người tốt, hơn nữa tôi cũng nghe ra vài phần lo lắng và sợ hãi trong giọng nói của ông ấy. Ông ấy sợ chúng tôi một đi không trở về.
Ban đầu tôi muốn che giấu thân phận của mình và không muốn nói với bác tài chuyện chúng tôi là những người trừ tà.
Nhưng hiện tại, tôi quyết định sẽ nói cho ông ấy biết thân phận của chúng tôi, làm như vậy mới có thể ổn định được tinh thần của ông ấy, ông ấy cũng sẽ không lo lắng nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó nói với bác tài xế: "Bác tài, ông có tin trên đời này có quỷ không? Ông có tin trên thế giới này có người trừ tà không?"
Bạch Phong và Dương Tuyết khẽ mở mắt khi nghe tôi nói như vậy.
Bác tài đang lái xe cũng sửng sốt một lúc lâu, sau đó ông ấy liếc mắt nhìn tôi qua kính chiếu hậu: "Tôi thực sự tin điều này. Lúc trước tôi còn ở nông thôn, ở đó có một lão đạo sĩ rất lợi hại có thể đuổi quỷ trừ tà. Hơn nữa tôi còn nhớ rõ lão đạo sĩ kia từng nói qua một câu cái gì mà bên trên chứng....."
Nghe bác tài nói như vậy, tôi liền mỉm cười.