Minh Hôn - 254
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:17:06
Lượt xem: 36
Không đợi ông ấy nói xong tôi đã tiếp lời: “Bên trên chứng đạo, nghiệp pháp có nguyên nhân. Khu linh thi thuật, trảm tình diệt thân. Là câu nói này, đúng không?”
Tôi nói rất nhẹ nhàng, câu này không phải là bí mật trong nghề, nó thường được dùng để khuyên nhủ những đệ tử mới vào nghề.
Đại khái có nghĩa là thế giới này vốn thuần chính nghĩa, nghiệp ác đều có nguyên nhân, thân là người trừ tà, phải có thủ đoạn và kỹ xảo, khi cần thiết nhất định phải tàn nhẫn không nương tay.
Bác tài xế nghe xong câu đó này sắc mặt liền thay đổi, lộ ra vẻ kinh ngạc và không thể tưởng tượng được, dẫn tới chiếc xe cũng lung lay rất nhiều lần: "Cậu,
cậu, sao cậu biết được những lời này. Năm đó, năm đó trong lúc vị đạo sĩ kia thu nhận đồ đệ, tôi đã lặng lẽ nghe được!"
Tôi tiếp tục cười nói: "Mặc kệ ông có tin hay không, nhưng chúng tôi là những người như vậy! Người trừ tà!"
Bác tài xế vừa nghe được lời này đã đạp mạnh phanh xuống.
Nghe một tiếng "rầm", chiếc xe đột ngột dừng lại.
Cơ thể nghiêng về phía trước, đập vào ghế ngay tại chỗ.
Cũng may tốc độ không nhanh, nếu không cứ như vậy đánh tới, nhất định sẽ đổ máu.
Nhưng bác tài xế lại phớt lờ những điều này, ông ấy đột ngột quay đầu lại: "Mấy người, có phải mấy người là người trừ tà?"
Tôi nặn ra một nụ cười gượng gạo, từ khi nào gặp được người trừ tà đã trở nên đáng ngạc nhiên như vậy?
Tôi xoa xoa đầu: "Đúng vậy, lần này chúng tôi đến Mã Vương trấn là để kiểm tra. Nếu thật sự có những thứ như ông nói, chúng tôi sẽ diệt trừ toàn bộ!"
Bác tài xế nghe vậy thì rất khiếp sợ, mở to hai mắt, nhìn ba người chúng tôi với vẻ không thể tin: "Nhưng mà mấy người, tuổi còn trẻ như vậy, sao, làm sao có thể làm người trừ tà....."
Dương Tuyết ở bên cạnh nghe vậy không khỏi cười lên một tiếng: "Bác tài xế, người trừ tà không thể là người trẻ tuổi sao. Bác tài đừng lo lắng cho chúng tôi, cứ yên tâm lái xe đi!"
Bác tài vẫn có chút không tin, tôi thấy mình không giải trừ được khúc mắc trong lòng ông ấy, có khi ông ấy không muốn lái xe nữa.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể mở túi dụng cụ rút ra kiếm gỗ đào: "Nhận ra vật này không?"
Trong khi nói, tay kia của tôi đã rút ra một tấm bùa chú, tay còn lại thì kết thành ấn chỉ kiếm.
Bùa chú bằng giấy vàng đang mềm nhũn trong nháy mắt đã dựng lên, vô cùng thần kỳ.
Bác tài thấy tôi rút ra kiếm gỗ đào còn làm cho tấm bùa chú dựng đứng lên. Lại lần nữa khiếp sợ.
Đồng tử đột nhiên phóng lớn, kinh ngạc vô cùng: "Đây là kiếm gỗ đào dùng để g.i.ế.c quỷ! Bùa màu vàng có thể trấn tà trừ yêu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/254.html.]
Nói xong, bác tài cũng nhìn về phía túi đựng kiếm của Bạch Phong và Dương Tuyết.
Lúc này bác tài xế mới nhận ra ở phần cuối của túi đựng kiếm, một phần của kiếm gỗ đào đã bị lộ ra ngoài.
Bác tài xế chợt hiểu ra ba người trẻ tuổi ở trước mắt, cũng không phải là nhóm thanh niên bình thường muốn đi tìm chết.
Bằng không ai lại ngốc nghếch như vậy, đêm khuya cầm kiếm gỗ đào đến quỷ trấn làm loạn?
Tôi thấy ông ấy giật mình, tôi lại nói:" Ba chúng tôi đều là người trừ tà, lần này chúng tôi nhận lệnh đến đây để diệt trừ yêu ma quỷ quái, ông hãy tin tưởng chúng tôi!"
Tôi đã thổi phồng câu chuyện, không để bác tài xế tiếp tục trì hoãn thời gian tôi đi cứu Tiểu Mạn.
Bác tài xế hít một hơi thật sâu: "Tin, tin, tôi tin. Hoá ra ba người đều là đạo sĩ, tôi, hiện tại tôi liền lái xe tới đó.
Nói xong, bác tài xế cũng không chần chừ nữa, đạp mạnh ga, chiếc taxi chạy thẳng về phía Mã Vương trấn.....
**************
Mặc dù đây chỉ là một tình tiết nhỏ, nhưng nó không làm chậm trễ nhiều thời gian.
Hơn nữa càng thêm ngoài ý muốn là hôm nay chúng tôi đã chôn xuống một nhân quả.
Về sau, bác tài xế này đã cứu mạng của ba chúng tôi.......
Trở lại chuyện chính.
Sau khi xe chạy trở lại, tôi cất thanh kiếm gỗ đào vào túi và nhìn mọi thứ xung quanh qua cửa sổ.
Nơi này quả thực hoang vắng, có một số nơi đã bị sụp đổ. Có vẻ như lâu rồi không có người tới trông coi, chăm sóc.
Bác tài xế là người rất thích nói chuyện. Sau khi biết thân phận của ba chúng tôi liền không ngừng nói chuyện.
Nói cái gì mà hiện nay rất hiếm người có bản lĩnh, người bày quán ở đầu đường đều là những kẻ lừa đảo, phần lớn đều lừa đời lấy tiếng.
Còn hỏi chúng tôi đến từ môn phái nào, có phải là đệ tử của phái Mao Sơn không.
Tôi cũng không để ý lắm, chỉ đáp lại vài câu.
Nơi này cách Mã Vương trấn không xa, sau khoảng mười phút, bác tài xế nói với chúng tôi: " Sau khi đi qua khúc cua phía trước, chúng ta sẽ đến Mã Vương trấn!"
Nghe tin sắp đến, cả ba chúng tôi lộ rõ vẻ hồi hộp. Chúng tôi duỗi thẳng người và vươn cổ để làm nóng người.
Sau khi đi qua khúc cua, dưới ánh trăng, chúng tôi thực sự nhìn thấy một số ngôi nhà cách đó không xa.