Minh Hôn - 276
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:37:54
Lượt xem: 29
Nghi thức tiễn đưa hồn sắp hoàn thành, nhưng ngay tại thời khắc quan trọng thì đột nhiên xảy ra chuyện như vậy.
Sắc mặt của tôi lập tức thay đổi, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng sợ.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao người rơm lại nổ tung?” Tôi nghi ngờ hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Tôi vừa nói dứt câu, Dương Tuyết và Bạch Phong cũng đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Dương Tuyết cũng lên tiếng, nói: “Không rõ lắm, tôi cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra!”
“E rằng việc này là do tác động từ bên ngoài gây ra……” Phong ca đột nhiên lên tiếng, anh ta vừa nói vừa lộ vẻ trầm trọng.
Nghe vậy, tôi không khỏi cau mày lại: “Tác động từ bên ngoài? Tác động gì vậy?”
“Không biết, nhưng chắc chắn là có người muốn quấy phá làm loạn pháp sự, bằng không pháp sự này tuyệt đối sẽ không bị gián đoạn như vậy.” Phong ca tiếp tục nói.
Nghe đến đây, trong lòng chúng tôi không khỏi căng thẳng.
Đồng thời tôi nhìn xung quanh, ngoại từ chúng tôi và năm con quỷ đang hôn mê trên mặt đất thì chỉ có Tiểu Mạn và nhóm bạn của cô ấy đang ngồi chờ, lúc này bọn họ cũng đang nơm nớp lo sợ.
Lúc này tim tôi không khỏi đập nhanh, tôi nói thầm trong lòng. Chẳng lẽ kẻ chủ mưu đứng sau đã phát hiện ra sự khác thường, cho nên sớm ra tay?.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, chuẩn bị đi tới gần năm con quỷ.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên xung quanh nổi lên một trận âm phong, vô cùng lạnh giá.
Sau khi âm phong thổi qua, năm con quỷ đang nằm trên mặt đất, đồng loạt đứng lên.
Các hành động đều giống như nhau và im lặng.
Đột nhiên bọn họ hành động như vậy, làm cho trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc, có hơi bất ngờ một chút.
Quay đầu nhìn lại lần nữa, tôi phát hiện năm con quỷ đã đứng trước mặt chúng tôi, xếp thành một hàng ngang.
Không chỉ có như thế, tất cả bọn họ đều hai mắt nhắm chặt, đều không nhúc nhích.
Nhưng điều này cũng không phải là điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất ở đây chính là.
Ngay lúc này, tôi không ngờ mình lại một lần nữa cảm nhận được sát khí từ trên người của năm con quỷ, có thể nói, bọn họ đã hóa sát trở lại.
Hơn nữa, ở trên đỉnh đầu của bọn họ, lúc này lại bốc lên từng luồng khói đen ……
Ngoại trừ tôi, Dương Tuyết và Phong ca cũng đều bất ngờ trợn to hai mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/276.html.]
Dương Tuyết kinh ngạc, la lên: “Không ổn, mau giữ bọn họ lại, bọn họ lại muốn hóa sát thêm một lần nữa.”
Nói xong, Dương Tuyết nhanh chóng móc ra bùa chú, cô ấy muốn tiếp tục trấn áp năm con quỷ.
Tôi cũng lập tức móc ra hai lá bùa trấn sát, chuẩn bị ra tay.
Kết quả ngay lúc này, bốn phía xung quanh bỗng xuất hiện từng trận cười khô cằn của một bà lão.
Khi âm thanh này vang lên, trong lòng tôi liền cảm thấy lo lắng, khiến tôi liên tục nhìn xung quanh.
Ai đang cười vậy? Đám người của Tiểu Mạn đang ngồi ở đằng kia, bị âm thanh quỷ dị này tác động, hoảng sợ tới mức không ngừng lên tiếng kêu la, liên tục lùi về phía sau.
Cũng may bọn họ không nhìn thấy năm con quỷ, bằng không khẳng định sẽ bị dọa đến mức hôn mê.
Để phòng ngừa bọn họ chạy loạn, tôi đã trấn an đám người Tiểu Mạn.
Tôi quay đầu lại vội vã lên tiếng, nói: “Mọi người nhắm hai mắt lại, ngồi xuống tại chỗ, tôi không lên tiếng, ai cũng không được mở mắt ra, bằng không tất cả mọi người đều phải chết!”
Lúc này trong giọng điệu của tôi mang theo sự đe dọa, nhưng lại dùng rất hiệu quả.
Tiểu Mạn, Vu Na và hai chàng trai đang ngồi chờ đã sợ hãi tới cực điểm, vừa nghe thấy lời nói của tôi đã nhanh chóng làm theo, nào dám chậm trễ ?.
Bõn họ nhanh chóng nhắm hai mắt lại, sau đó ngồi xuống tại chỗ.
Nhìn biểu hiện hoảng sợ của bọn họ cùng với cơ thể đang run bần bật, liền biết bọn họ có bao nhiêu sợ hãi.
Tại thời điểm đám người Tiểu Mạn ngồi xuống, bỗng nhiên tôi phát hiện, ở đỉnh đầu của năm con quỷ đang bốc lên khí đen, lúc này đang hội tụ phía trước người của bọn chúng.
Khi những khí đen kia không ngừng tích tụ lại, một bóng đen mờ ảo đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chúng tôi và tiếng cười kia cũng truyền ra từ bóng người kia.
Khi nhìn thấy bóng người mơ hồ đó xuất hiện, tôi đã không nhịn được hỏi một câu: “Là ai!”
Kết quả tôi vừa dứt lời, bóng người mơ hồ kia đã “Ha ha ha” cười vài tiếng, sau đó cất giọng khàn khàn nói với tôi: “Nhóc con, lúc này mới qua bao lâu? Cậu đã quên mất bà lão này rồi à?”
Vừa nghe thấy giọng nói này, cả người tôi lập tức chấn động.
Mặc dù giọng nói này hơi khàn khàn, nhưng tôi lại nhớ rất rõ ràng, lần trước có một bà lão thần bí đã g.i.ế.c c.h.ế.t Triệu Thiến Thiến.
Sắc mặt tôi đột ngột thay đổi, lộ ra nét giận dữ: “Là bà! Bà là bà lão đã g.i.ế.c c.h.ế.t Triệu Thiến Thiến!”
Tôi vừa nói dứt lời, đã trực tiếp rút ra một cây kiếm gỗ đào từ trong túi.
Đây là một yêu đạo, không được chậm trễ.
Ngoại trừ Phong ca không hiểu rõ lắm về lai lịch của tên yêu đạo này, nhưng Dương Tuyết thì khác, cô ấy cũng đã trải qua cảnh tượng của đêm hôm đó.