Minh Hôn - 319
Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:45:49
Lượt xem: 32
Ông ta lặng lẽ xuất hiện, trong tay cầm một cái chùy sắt hơi giơ lên, định đ.â.m vào lưng của Độc đạo trưởng .
Chùy sắt vô cùng sắc bén, dưới ánh trăng đã tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.
Khi tôi và Bạch Phong nhìn thấy cảnh này thì tim như thắt lại.
Muốn nhắc nhở, cũng muốn ra tay nhưng sức lực có hạn, căn bản không cách nào khống chế thân thể, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nhìn.
Đúng lúc này, giọng nói khàn khàn của Quỷ Tam Nguyên đã vang lên từ sau lưng Độc đạo trưởng: "Lão già, đi c.h.ế.t đi!"
Độc đạo trưởng nghe được lời này được truyền đến từ phía sau, sắc mặt đại biến định xoay người lại.
Nhưng Độc đạo trưởng còn chưa kịp quay người, cái chùy sắt trong tay Quỷ Tam Nguyên đã "Vèo" một tiếng, đ.â.m xuyên qua lưng của Độc đạo trưởng ngay tại chỗ.
Độc đạo trưởng bị đau đã kêu lên một tiếng “A”, thân thể cứng đờ khó có thể cử động.
Nhìn thấy Độc đạo trưởng đã bị đ.â.m trúng, Bạch Phong ở bên cạnh tôi gần như phát điên, cơ thể cậu ta không ngừng run rẩy, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Cả Bạch Phong và tôi đều há to miệng, gầm lên.
Nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt "Ô ô ô".
Yêu đạo mặc kệ hai chúng tôi, vẫn nói chuyện với Độc đạo trưởng: "Lão già, đối nghịch với bần đạo chỉ có một kết cục! Chết!"
Vừa nói đến từ “chết”, yêu đạo bất ngờ rút chùy sắt ra.
Ngay khi chùy sắt được rút ra, m.á.u lập tức nhuộm đỏ vạt áo dài của Độc đạo trưởng .
Độc đạo trưởng ôm lưng, lảo đảo đi về phía trước mấy bước liền ngã xuống đất.
Nhưng Độc đạo trưởng vẫn không có biểu hiện ra ý muốn đầu hàng hay sợ hãi. Ông ấy xoay người, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Yêu đạo! Sau này, sau này sẽ có người thu thập, thu thập ông!"
"Ha ha ha, thu thập tôi? Nếu có người như vậy, sao bần đạo có thể còn sống đến bây giờ? Ông đã hai lần phá hỏng chuyện tốt của bần đạo, g.i.ế.c một đệ tử của tôi, để các người sống lâu như vậy coi như là tôi đã nhân từ, bây giờ các người cũng nên c.h.ế.t đi..."
Quỷ Tam Nguyên vừa nói vừa giương cao chùy sắt chuẩn bị giáng một đòn trí mạng vào Độc đạo trưởng.
Lúc này Độc đạo trưởng đã trọng thương không có năng lực phản kháng, nhưng ông ấy còn muốn đứng lên.
Đây là cốt khí và khí phách của một người trừ tà, tuyệt đối không thể bị cái c.h.ế.t đe dọa.
Quỷ Tam Nguyên mặc kệ, chậm rãi nâng lên chùy sắt muốn giáng một đòn trí mạng.
Nhưng vào lúc này, trong cốc đột nhiên có tiếng chim hót. Âm thanh sắc bén vang vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/319.html.]
Nghe thấy âm thanh này, thân thể của Quỷ Tam Nguyên bất giác run lên. Ông ta đột nhiên dừng động tác, sau đó hướng bầu trời nhìn lại.
Nhìn về hướng đó, tôi thấy một con chim lớn lông đen lúc này đang bay lượn trên cao, âm thanh được tạo ra bởi con chim lông đen to lớn đó.
Quỷ Tam Nguyên nhìn thấy con chim đó, sắc mặt đã thay đổi.
Ngay lập tức, ông ta không hề báo trước mà quỳ rạp xuống đất, “Phốc” một tiếng, nhìn con chim lớn lông đen nói: "Quỷ Tam Nguyên cung nghênh thánh sứ…”
*********
Chúng tôi đều sững sờ khi đột nhiên nhìn thấy Quỷ Tam Nguyên quỳ trên mặt đất, phủ phục trước một con chim lớn trên bầu trời và gọi "Thánh sứ".
Nhưng con chim đó, ngoại trừ việc to hơn bình thường thì tôi không nghĩ ra nó có gì đặc biệt cả.
Bên cạnh đó, con chim bay lượn trên bầu trời sau khi nhìn thấy Quỷ Tam Nguyên đang quỳ lạy, kêu lên hai tiếng "Ô ô" sắc bén rồi bất ngờ ném xuống một vật, sau đó bay đi mất hút.
Quỷ Tam Nguyên nhìn thấy vật rơi xuống thì vội vàng nhặt lên, khẽ liếc nhìn liền phát hiện là một ống trúc, có lẽ trong đó chứa một bức thư.
Nhưng hiện tại đã là thời đại nào rồi? Còn truyền thư bằng bồ câu?
Vẻ mặt của Quỷ Tam Nguyên lại rất trịnh trọng, ông ta mở ra đọc.
Ông ta chỉ nhìn thoáng qua vài lần, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc, trong miệng thốt ra một tiếng "Không ổn"!
Có vẻ như là việc vô cùng trọng đại. Hơn nữa ngay khi nói xong, ông ta quay lại nhìn thẳng vào chúng tôi.
Đồng thời nói: "Các người gặp may đấy, Thánh nữ có chuyện quan trọng muốn gọi bần đạo đến. Giữ cho các người một mạng, ngày khác bần đạo lại đến lấy túi da của các người."
Nói xong, không đợi chúng tôi kịp phản ứng, yêu đạo xoay người một cái, trực tiếp chạy thẳng đến bên kia thung lũng.
Tốc độ cực nhanh, giống như vượn người, một lúc sau đã biến mất.
Đột nhiên thấy yêu đạo rời đi, Bạch Phong, tôi và thậm chí cả Độc đạo trưởng đều cảm thấy có chút khó tin.
Tất cả đều quá không chân thật, vừa rồi còn là ranh giới giữa sống chết.
Nhưng bây giờ, bây giờ yêu đạo này lại tự mình bỏ đi? Cái quái gì đây?
Tuy chúng tôi kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì nhờ như vậy, chúng tôi mới thoát được một lần nguy cơ, tránh được một kiếp.
Nhưng tôi và Bạch Phong vẫn không thể di chuyển, vẫn đang giãy giụa.
Độc đạo trưởng che lại vết thương trên lưng, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt tái nhợt lảo đảo đi về phía chúng tôi.