Minh Hôn - 349
Cập nhật lúc: 2024-07-13 21:16:06
Lượt xem: 29
Nhìn cánh cửa biệt thự đóng chặt, nhịp tim của tôi không tự chủ mà gia tăng, mang theo một tia hoảng sợ.
Vì lo lắng cho sự an toàn của Dương Tuyết, tôi hét vào biệt thự: “Dương Tuyết, Dương Tuyết, cô có ở trong đó không?”
Không có tiếng đáp lại, chỉ có giọng nói của tôi vang vọng xung quanh.
Tôi khẽ nghiến răng, tôi lao thẳng lên. Thấy cửa đóng chặt, tôi không chút do dự đạp mạnh một cái, "rầm", cánh cửa bị tôi đá tung ngay tại chỗ.
Khoảnh khắc cánh cửa bị tôi đá tung ra, một dòng khí lạnh như băng phả vào mặt tôi.
Cỗ âm khí này không biết nồng đậm hơn ban ngày bao nhiêu lần. Cỗ âm khí đó vừa mới xuất hiện tôi đã nổi hết cả da gà.
Vẻ mặt của tôi âm trầm nhìn vào bên trong biệt thự tối tăm lạnh lẽo, lại hét lên: “Dương Tuyết, cô có ở đó không?”
Vừa nói tôi vừa bước vào biệt thự.
Thông qua ánh trăng chiếu vào cửa sổ, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy tình hình ở bên trong phòng.
Trống không, Dương Tuyết không còn trên ghế sô pha. Còn túi dụng cụ và túi kiếm của hai chúng tôi lúc này đều được đặt ở trên bàn trà.
Tôi thấy trong phòng yên tĩnh không có ai. Hơn nữa hai túi dụng cụ, kiếm gỗ đào của tôi cũng được đặt ở chỗ cũ, trong lòng tôi có dự cảm chẳng lành.
Có lẽ Dương Tuyết đã gặp phải điều gì đó giống như tôi.
Dẫn tới việc cô ấy cũng không mang theo túi dụng cụ, dù sao hai chúng tôi cũng tới đây để bắt quỷ.
Nếu không phải vì một số nhân tố không thể cưỡng lại, kiếm gỗ đào luôn mang theo bên mình chắc chắn sẽ không nằm yên tại chỗ này.
Sau khi nhìn thấy tình hình ở đây, tôi mới nhớ đến câu “Cô ta c.h.ế.t rồi” mà nữ quỷ đã nói lúc đầu.
Điều này càng khiến tôi lo lắng hơn, thậm chí tôi còn thực sự sợ rằng có chuyện không may xảy ra với Dương Tuyết.
Sắc mặt tôi cực kỳ khó coi, vội vàng đi tới bên cạnh bàn trà, giơ tay rút ra kiếm gỗ đào, đồng thời đeo túi dụng cụ ở bên hông...
Nhưng tôi vừa định lấy nước mắt trâu để mở thiên nhãn thì phát hiện chiếc bình đặc chế đựng nước mắt trâu của mình đã bị mất.
Cùng lúc đó, cánh cửa biệt thự vốn đang mở ra đột nhiên "Rầm" một tiếng đóng lại.
Âm thanh cực lớn khiến tôi vốn đang lo lắng, bỗng giật mình.
Theo bản năng tôi liếc nhìn phía sau, chỗ đó trống rỗng không có gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/349.html.]
Nhưng trong lòng tôi biết cửa không hề tự động đóng, mà là ở đây có thứ gì đó không muốn tôi ra ngoài nữa nên đã cố ý đóng cửa lại.
Bây giờ không tìm được nước mắt trâu, tôi thấy hơi bực, nhưng cũng hết cách.
Lúc này thấy cửa đóng lại, tôi càng tức giận.
Tôi nhắm mắt lại, nắm chặt thanh kiếm gỗ đào của mình và hét lên xung quanh phòng: "Đồ c.h.ế.t tiệt, tốt nhất mày nên giao bạn của tao ra đây và chịu chết. Nếu không, bị tao bắt được, thì tao sẽ khiến mày sống không bằng chết."
Tôi tức giận, thậm chí có chút phẫn nộ.
Nhưng tôi vừa dứt lời không bao lâu, trong căn biệt thự kín gió đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh.
Gió lạnh thấu xương, chiếc đèn chùm phát ra tiếng “keng keng kenh” khiến cả căn phòng trở nên vô cùng kỳ dị.
Nhưng còn chưa kết thúc, theo tiếng "keng keng keng" từ chiếc đèn trùm, đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm trầm đầy tức giận của một người đàn ông truyền đến từ lầu hai: "Thằng nhóc kiêu ngạo, mày làm em gái tao bị thương?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của người đàn ông xa lạ này, tôi không khỏi ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, tôi liền phát hiện một nam quỷ có thân hình méo mó, mặc đồ trắng đang đứng ở hàng rào lầu hai.
Nam quỷ này giống hệt nữ quỷ mà tôi đã nhìn thấy trước đó, sắc mặt tái nhợt, hai mắt không có đồng tử, ngũ quan như bị lửa đốt, toàn bộ khuôn mặt đều méo mó, da thịt dính vào nhau, cực kỳ xấu xí ...
***********
Đột nhiên nhìn thấy một nam quỷ xấu xí xuất hiện trong căn phòng này, tôi bất giác nhướng mày.
Không ngờ trong phòng ngoài nữ quỷ ra còn có nam quỷ.
Tuy nhiên, lúc này tôi cũng không có nghĩ nhiều, bất luận là nam quỷ hay nữ quỷ, không giao ra Dương Tuyết, đều sẽ bị giết.
Tôi quay đầu nhìn nam quỷ, nói thẳng: “Thức thời thì giao bạn của tao ra đây, tao sẽ cho mày một con đường sống, nếu không, mày chỉ có một con đường chết…”
"Ha ha ha, mày g.i.ế.c được tao không? Buồn cười!" Nói đến hai chữ cuối cùng, ngữ khí của nam quỷ trở nên rất âm trầm.
Cùng lúc đó, bên cạnh nam quỷ, một bóng người áo trắng mơ hồ đột nhiên xuất hiện.
Ngay sau đó, tôi phát hiện bóng người mặc áo trắng này không ai khác chính là nữ quỷ đã bỏ trốn lúc trước.
Nữ quỷ bị trúng bùa của tôi, hồn lực trở nên rất yếu, cho dù hiện thân cũng không rõ ràng bằng nam quỷ.
Sau khi xuất hiện, cô ta không nói lời ác ý nào, nhưng sau khi nhìn tôi một cách hung ác, cô ta nói với nam quỷ ở bên cạnh: “Anh à, lát nữa giữ lại cho anh ta một hơi thở. Em muốn anh ta biết nếu không làm nam sủng của em, thì cũng đừng nghĩ đến việc làm đàn ông nữa. Cho anh ta biết lựa chọn của anh ta là sai lầm cỡ nào!”