Minh Hôn - 371
Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:29:30
Lượt xem: 43
Bị hồ ly già xé mất một miếng thịt, mặc dù không có tổn thương tới động mạch chủ nhưng chỗ bị thương vẫn là cổ.
Một khi xảy ra chuyện sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đồng thời, Độc đạo trưởng cũng tiến lên dò xét, tình huống của chú Lưu đã ổn định hơn, nhưng vẫn còn rất nguy hiểm.
Thấy vậy Độc đạo trưởng liền đưa cho chú Lưu một viên thuốc đặc chế, nói rằng nó có thể ổn định lại tâm mạch của chú Lưu.
Sau đó, Lão Tần gia đã liên lạc với người nhà của chú Lưu, một mình đi theo xe cứu thương đến bệnh viện thành phố, còn nói rằng ông ấy sẽ trở về sớm.
Về phần chúng tôi thì nhà ai nấy về, đợi đến ngày mai, chúng tôi sẽ đi cùng nhau tới Dương Quang Lĩnh.
Trên đường đi về nhà, tôi hỏi sư phụ, hồ ly biết nói có dễ đối phó không, có phải loại hồ ly này rất mạnh.
Sư phụ khẽ cười: "Con súc sinh này biết nói chuyện. Con nghĩ xem đạo hạnh của nó có cao hay không? Không tu hành một hai trăm năm sẽ không nói được tiếng người! Ngày mai đi Dương Quang Lĩnh. Con phải mang theo đầy đủ dụng cụ, cũng mang theo hộ tâm kính, hồ ly rất thích ăn tim người, tránh cho việc bị móng vuốt của nó xé mở lồng ngực…”
Sư phụ nói từng chữ một, vô cùng ngưng trọng.
Tôi nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, cũng biết rằng con hồ ly già này nhất định không dễ đối phó.
Tôi về đến nhà, sư phụ cũng không nói nhiều với tôi nữa, chỉ kêu tôi nghỉ ngơi thật tốt, chuyện ngày mai, ngày mai sẽ nói sau.
Tắm xong, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Tôi lật qua lật lại đều nghĩ đến cảnh tượng con hồ ly già xuất hiện, tôi không thể nào thoát khỏi cảnh tượng đó, thật sự quá dọa người.
Trước đây tôi đã nghe nói về hồ ly đã thành tinh không chỉ biết nói chuyện mà còn có thể biến thành con người.
Mới nghe qua thì chẳng có gì, nhưng khi tận mắt chứng kiến, dù với tư cách là một người trừ tà, tôi cũng có chút sốc.
Tôi thật sự không thấy buồn ngủ nên ngồi trên giường hút một điếu thuốc.
Nhưng điếu thuốc vừa được châm lên, trong phòng đã truyền đến một trận lạnh lẽo, dường như nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống mấy độ.
Sự thay đổi đột ngột này khiến tôi rùng mình, theo bản năng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, đồng thời cũng trở nên cảnh giác.
Tôi còn chưa kịp có hành động nào, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói êm tai: “Tên tra nam c.h.ế.t tiệt, đến phía sau núi!”
Giọng nói này đột nhiên vang lên trong đầu tôi, lập tức làm tôi giật cả mình.
Nhưng sau đó tôi đã buông lỏng, bởi vì giọng nói đó rõ ràng là của cô vợ trẻ Thượng Quan Thư của tôi.
Nhưng đã hơn nửa đêm, vì sao Thượng Quan Thư lại đột nhiên xuất hiện.
Chẳng phải ngày thường nữ bạo long này luôn ở trong ngôi nhà quỷ ở Quỷ Mã Lĩnh sao? Muộn thế này rồi, gọi tôi ra đó để làm gì?
Theo bản năng tôi nói: "Đã muộn như vậy rồi? Cô còn muốn làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/371.html.]
“Nói nhảm nhiều quá, không phải anh còn chưa ngủ sao? Kêu tới thì cứ tới đi! Nhanh lên, anh không tới thì tôi tới!" Giọng điệu của Thượng Quan rất hung ác, trực tiếp uy h.i.ế.p tôi.
Tôi trợn tròn mắt, chỉ có thể khuất phục trước dâm uy của Thượng Quan Thư.
“Được, tôi sẽ đến ngay!” Tôi hơi bực mình nói.
Vừa dứt lời, giọng nói của Thượng Quan Thư lại truyền đến: "Tên tra nam nhà anh còn không nguyện ý đến sao? Nếu anh dám lề mề, thì anh c.h.ế.t chắc!"
Ngay sau khi nghe được lời này, khuôn mặt của tôi liền hiện lên vẻ sợ hãi.
Cô vợ quỷ của tôi cực kỳ hung dữ, tôi đã tự mình trải nghiệm về điều này.
Nên tôi nào dám chậm trễ? Vội vàng nói: "Đừng, đừng, tôi tới ngay, tới ngay!"
Nói xong, tôi nhanh chóng xỏ giày và nhanh chóng đi ra ngoài.
Tôi không biết Thượng Quan Thư muốn làm gì, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác! Ai bảo vợ tôi là một nữ bạo long, hơn nữa còn là nữ quỷ vô hình.
Tôi dốc hết sức chạy về phía trước, lúc đến sau núi thì đã thở không ra hơi.
Tôi không biết Thượng Quan Thư đang ở nơi nào, liền ở trong rừng cây hét lớn: "Thi Muội, Thi Muội, cô đang ở đâu. . . "
Giọng nói của tôi vang vọng núi rừng, nhưng không thấy bóng dáng của cô ấy đâu nên tôi chuẩn bị hét tiếp.
"Thi Muội, Thi Muội..."
Kết quả lời còn chưa nói ra miệng, giọng nói của Thượng Quan Thư đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Đừng kêu nữa, tôi ở đây!"
Nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng, tôi chợt quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn lại, thì thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng cách đó không xa.
Dưới ánh trăng, cô gái này mặc một chiếc váy hoa màu trắng với mái tóc dài bồng bềnh, trông rất quyến rũ và động lòng người.
Đây không phải Thượng Quan Thư, thì còn có thể là ai?
“Thi Muội, cô tới rồi!” Tôi cười ha hả, sau đó chạy nhanh về phía trước.
Thượng Quan Thư trợn mắt nhìn tôi, thấy tôi đi tới, đột nhiên lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho tôi nói: “Anh cầm lấy cái hộp này đi!”
Tôi thấy Thượng Quan Thư đưa cho mình một cái hộp, liền có chút khó hiểu.
Xem mấy lần, thấy cái hộp này khá đơn giản, kiểu dáng và màu sắc khá đẹp, không biết bên trong đựng gì.
“Thi Muội, đây là cái gì?” Tôi nghi hoặc.
Thượng Quan Thư có chút không kiên nhẫn, trực tiếp nói: "Anh cứ cầm đi, nếu ngày mai Lão Hồ dám đánh anh, anh cứ việc lấy vật này ra..."