Minh Hôn - 376
Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:53:45
Lượt xem: 20
Lão hồ ly nói đến đây, thì dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Cho nên, các người chỉ cần bồi thường cho chúng tôi hai mươi năm dương thọ, đồng thời giữ đạo hiếu ba năm cho con trai của bản tôn! Nếu được thì mọi chuyện liền kết thúc ở đây. Nếu không, chỉ có thể đổ máu!"
Nói xong câu cuối, trong mắt lão hồ ly đã lộ ra sát ý, vẻ mặt hung ác.
Nhưng nghe xong những lời này, tôi chỉ cảm thấy vô lý.
Truyền thống trong tộc hồ ly của ông ta thì liên quan gì đến chúng tôi? Hơn nữa khi con trai ông ta c.h.ế.t rõ ràng là một "xác người", ai biết đó là một con hồ ly?
Hơn nữa con trai của ông ta lại c.h.ế.t ở trong thôn làng của loài người chúng tôi, Lão Tần gia là người nhặt xác của nhà tang lễ, tự nhiên là kéo về mang đi hỏa táng thiêu đốt, chẳng lẽ còn phải chờ nó bốc mùi?
Lại nói, hai mươi năm dương thọ, đây không phải nói giỡn sao?
Đời người có bao nhiêu cái hai mươi năm?
Nếu để những con hồ ly này lấy đi hai mươi năm dương thọ, chúng tôi còn sống cái rắm á.
Điều kỳ quặc nhất là còn phải giữ đạo hiếu cho con hồ ly đã chết, đúng là buồn cười.
Không họ hàng, không quen biết, chỉ là một con súc sinh mà muốn chúng tôi giữ đạo hiếu, quả thực là suy nghĩ viễn vông.
Kết quả là lão hồ ly vừa dứt lời, sư phụ, Độc đạo trưởng và Lão Tần gia đều đồng thanh nói: “Không có khả năng!"
"Không có khả năng? Cho nên, các người không đồng ý?" Lão hồ ly nói lại lần nữa, vừa nói, toàn thân vừa tản mát ra một cỗ hơi thở khác thường.
Loại hơi thở đó khác với âm khí, cũng không giống sát khí, mà là loại hơi thở độc nhất của động vật đã thành tinh, yêu khí.
Với sự xuất hiện của yêu khí, bàn tay của lão hồ ly cầm đầu cũng lập tức thay đổi.
Những sợi lông trắng và vàng mọc ra, theo những sợi lông không ngừng xuất hiện, bàn tay đã xảy ra thay đổi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng biến thành một đôi móng vuốt sắc nhọn của hồ ly.
Lúc này những chiếc răng nanh trong miệng ông ta cũng mọc dài ra.
“Tên súc sinh này quá tự cao tự đại, hôm nay chúng ta hãy cho ông ta biết thế nào là lễ độ!” Lão Tần gia nổi giận, hung hăng giơ thanh kiếm gỗ đào lên, nhắm chuẩn c.h.é.m về phía lão hồ ly.
Sư phụ và Độc đạo trưởng thấy tình hình này cũng không do dự, chuyện đã như vậy thì còn nói làm gì? Chỉ còn nước trực tiếp động thủ.
Cho dù đối phương có lai lịch kinh người, sau lưng có cả đàn hồ ly, nhưng đám súc sinh này cần phải biết chúng tôi cũng không phải là người dễ chọc.
Vì vậy, tôi và Bạch Phong, hai người đang đứng ở phía sau đã nâng thanh kiếm gỗ đào của mình và xông lên không chút do dự.
Khi đối phương nhìn thấy chúng tôi ra tay, chúng hét lên một tiếng chói tai, nhắm ngay chúng tôi mà lao lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/376.html.]
Chỉ trong nháy mắt, tám người chúng tôi lập tức đánh thành một đoàn.
Chúng tôi chơi năm đấu ba, và chúng tôi có lợi thế về số người.
Nhưng sau khi chiến đấu, tôi nhận ra rằng ba con súc sinh này cũng có một số thủ đoạn, đặc biệt là con hồ ly già cầm đầu.
Ông ta vô cùng lợi hại, Độc đạo trưởng, sư phụ, Lão Tần gia cùng nhau hợp lực giờ phút này cũng chỉ có thể đánh đến bất phân thắng bại.
Bạch Phong và tôi mỗi người phải đối mặt với một con hồ ly.
Đối thủ của tôi là con hồ ly đã biến thành một cô gái trẻ, còn Bạch Phong đang đối phó với người phụ nữ có khuôn mặt hồ ly.
Đạo hạnh của hai con hồ ly này không cao, ngoại trừ động tác nhanh nhẹn, tấn công mãnh liệt, chỉ xét về đạo hạnh thì không khác gì chúng tôi, thậm chí còn không bằng.
Con hồ ly mà tôi đối phó đang bò trên mặt đất, ngửa đầu lên, lộ vẻ hung ác và tràn ngập thú tính.
Tôi vừa nghe thấy tiếng hồ ly rống, nó đã vọt tới.
Thấy vậy, tôi vội vung kiếm gỗ đào lên.
Nhưng đối phương đã nhanh chóng di chuyển, vỗ một cái lên kiếm gỗ đào của tôi.
Tôi vội vàng đánh trả, nhưng lại không có nắm chặt kiếm gỗ đào, kết quả là kiếm gỗ đào đã bị đánh bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, con hồ ly kia cũng ném tôi xuống đất.
Sau đó, tôi nghe thấy con hồ ly này giận dữ nói với tôi: "Con người, hãy xuống địa ngục đi!"
Nói xong, con hồ ly hung hăng há miệng, muốn cắn tôi một cái.
Mặc dù tôi đã bị đè xuống đất nhưng tôi chưa có mất đi năng lực phản kháng, dưới lưng hơi dùng sức, tôi dùng cả hai tay đẩy mạnh con hồ ly ra phía sau lưng.
Con hồ ly trực tiếp lăn về phía trước, đồng thời tôi cũng thuận thế mà bò dậy, lật người cưỡi lên trên người nó để phản kích.
Tôi không chút do dự, lập tức rút ra một lá bùa trấn sát, nhìn chuẩn cái trán của con hồ ly, đột nhiên vỗ một cái thật mạnh.
"Muốn uống m.á.u của tôi, không có cửa đâu..."
**********
Con hồ ly nhỏ này ngoại trừ động tác nhanh hơn tôi, linh hoạt hơn tôi thì đạo hạnh của nó cũng không cao hơn tôi.