Minh Hôn - 377
Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:54:03
Lượt xem: 21
Xem ra nó chỉ là một con yêu quái nhỏ vừa mới hóa hình không lâu, lúc này bị tôi đè dưới người, đồng thời dán bùa chú lên.
Tiểu hồ ly khiếp sợ, đột nhiên trong miệng của nó kêu lên một tiếng, muốn trốn.
Nhưng lúc này sao nó có thể tránh được? Kết quả chỉ nghe "bụp" một tiếng, lá bùa trong tay tôi đập thẳng vào trán nó.
Đồng thời, tôi đột nhiên nhảy lên, hai tay nhanh chóng kết ấn, hóa thành một đạo kiếm chỉ.
Mà con tiểu hồ ly lại đưa tay định gỡ lá bùa ra.
Nhưng sao có thể? Đạo hạnh của nó thấp hơn tôi, căn bản là không làm được việc này.
Nếu tôi không ra tay, có lẽ một lát nữa thôi tôi sẽ bị con tiểu hồ ly này xé xác.
Bởi vậy, tôi lập tức niệm chú: "Cấp tốc như luật lệnh..."
Vừa nói ra lời này, tôi đã định nói ra từ "Phá" cuối cùng trong câu chú, lúc đó uy lực của lá bùa sẽ được giải phóng, con tiểu hồ ly này dù không c.h.ế.t cũng sẽ bị tàn phế.
Tuy nhiên, tôi không ngờ tới vào đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc đuôi hồ ly khổng lồ từ trên trời lao xuống quét thẳng về phía tôi.
"Bang" một tiếng, một luồng sức mạnh kì lạ đã ập đến khiến tôi bay ra ngoài ngay tại chỗ.
Lực này rất lớn, cơ thể nặng hơn sáu mươi kí của tôi bay xa hơn ba mét, đập mạnh vào một cái cây.
Lại “bịch” một tiếng rồi rơi xuống đất.
"A! Đau quá!" Tôi không nhịn được mà gào lên, tôi có cảm giác thân thể như muốn rụng rời.
"Tiểu Vĩ!"
"Lão Đinh!"
Sư phụ và Bạch Phong hét lên, cả hai đều tỏ ra lo lắng.
Tôi ôm n.g.ự.c cố gắng đứng dậy.
Đến giờ phút này tôi mới biết, vừa rồi chính là cái đuôi của lão hồ ly đã đánh bay tôi.
Lúc này lão hồ ly có bộ dáng thân người đuôi hồ, cái đuôi vừa dài vừa to không ngừng lay động, giống như một cây roi dài, rất lợi hại.
Còn lá bùa trên trán của tiểu hồ ly bây giờ cũng đã biến mất rồi, chắc là do lão hồ ly đã gỡ nó ra.
Bởi vì ở đây, chỉ có lão hồ ly mới có đủ đạo hạnh và năng lực này.
“Anh dám đả thương tôi, tôi cắn c.h.ế.t anh!” Nói xong, tiểu hồ ly nhảy về phía tôi.
Sư phụ và những người khác cũng không thể phân thân. Sư phủ chỉ có thể từ xa mà nhắc nhở: "Sao còn đứng đó? Mau tránh ra!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/377.html.]
Nghe thấy tiếng quát của sư phụ, tôi đột nhiên có phản ứng.
Lúc này tôi chịu đựng sự đau đớn trong lồng ngực, vội vàng lui ra ngoài.
Nhìn lão Phong, sư phụ và những người khác, cuộc chiến của bọn họ đang trong thế giằng co, trong lúc nhất thời cũng không thể phân ra thắng thua.
Nhưng tôi biết nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ có người bị thương, cho dù chúng tôi thắng, thì cũng sẽ có người đổ máu...
Không thể do dự nữa, tôi phải sử dụng cái hộp gỗ mà Thượng Quan Thư đã đưa cho tôi.
Tôi không biết trong đó có gì, nhưng tôi hoàn toàn tin đó là thứ có thể giúp cho chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm, thậm chí còn khiến cho đối phương khổ sở.
Nghĩ đến đây, tôi làm sao còn chần chừ nữa?
Trong khi lùi lại, tôi lấy ra cái hộp gỗ cổ xưa từ túi dụng cụ ở bên hông.
Khi cái hộp được lấy ra, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, không chút do dự mà mở khóa và mở hộp.
Trong khoảnh khắc cái hộp được mở ra, có một cỗ khói đen đã bùng nổ từ bên trong cái hộp.
Rầm một tiếng, khói đen xông thẳng ra ngoài và phân tán ra bốn phía khiến tôi choáng váng tại chỗ.
Sự thay đổi đột ngột này khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Ngoài ra, thần kinh của tôi lại đang căng thẳng, kết quả là ngay khi cái hộp đột ngột thay đổi, tôi đã để nó xuống đất theo bản năng.
Về phần bản thân, tôi nhanh chóng bay ngược về phía sau, tránh xa khỏi làn sương đen kia.
Lúc này cái hộp gỗ giống như một cái ống khói, không ngừng bốc lên làn khói màu đen.
Tuy nhiên, những làn khói đen đó đã ngưng tụ lại và không phân tán, tất cả đều lơ lửng giữa không trung.
Sư phụ và những người khác nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi lộ ra kinh ngạc.
Sư phụ thì còn tốt, ông biết cái hộp này là do cô vợ quỷ của tôi đưa cho, đã có chút chuẩn bị tinh thần.
Nhưng lúc này Độc đạo trưởng, Lão Tần gia và Bạch Phong đang hoảng loạn, hoàn toàn không biết rõ tình hình.
Nhưng mà nhìn ba con hồ ly, vẻ mặt của chúng so với sư phụ và những người khác còn khoa trương hơn nhiều.
Tiểu hồ ly vẫn đang đuổi g.i.ế.c tôi, khi nhìn thấy làn sương đen xuất hiện, nó đột nhiên dừng lại, không dám ra tay.
Về phần hai con hồ ly kia sắc mặt cũng không khác nhau lắm, ngoại trừ việc vẫn đánh nhau thì cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngừng cảnh giác với làn sương đen.
Tôi nhìn thấy làn sương đen cách đó khoảng ba mét, trong lúc nhất thời tôi cũng không biết được làn sương đen đó là gì.
Khoảng hai giây sau khi làn sương đen xuất hiện, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Trong làn sương đen, dường như có thứ gì đó đang chuyển động, lắc lư vài lần.