Minh Hôn - 411
Cập nhật lúc: 2024-07-15 13:01:57
Lượt xem: 44
Hồ Mẫu đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý hài lòng.
“Không tệ! Cậu có thể chịu đựng được một giờ khai khiếu của bản tọa, đến lúc này vẫn còn kiên trì, phần nghị lực này của cậu rất không tệ. Bắt đầu từ hôm nay, Đinh Vĩ cậu chính là đệ tử xuất mã của Nguyệt Tiểu Khê tôi, là đệ tử xuất mã của Hồ gia ở Tần Lĩnh, nhận được sự che chở của Hồ gia, cậu sẽ được Hồ tộc thiện tâm đối đãi, thay trời hành đạo, thanh chính càn khôn!”
Hồ Mẫu đã lớn tiếng tuyên bố tôi là đệ tử xuất mã của Hồ tộc.
Cũng trong thời khắc này tôi thật sự đã trở thành đệ tử xuất mã của Hồ tộc.
Đồng thời đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy được tên thật của Hồ Mẫu: Nguyệt Tiểu Khê.
Đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, đúng ra Hồ Mẫu phải mang họ Hồ mới đúng chứ, tại sao lại là họ Nguyệt.
Nhưng lúc này tôi đã vô cùng mệt mỏi, làm sao còn tâm trí để ý đến những thứ này.
Tôi vội vã dập đầu cho Hồ Mẫu: “Đệ tử Đinh Vĩ, xin nghe Hồ Mẫu dạy bảo!”
Nói xong tôi run rẩy lấy ra cây nhân sâm già mà Mạc bà bà đã đưa cho tôi, sau đó tiếp tục nói: “Đệ tử có một vật muốn hiếu kính Hồ Mẫu, mong Hồ Mẫu nhận lấy!”
“Ồ! Còn có lễ vật.” Hồ Mẫu có chút nghi hoặc.
Các vị trưởng lão của Hồ tộc đang đứng bên cạnh cũng khẽ thì thầm: “Đệ tử xuất mã này thật hiểu chuyện.”
“Không tệ! Đúng là một người hiểu chuyện!”
Tôi chậm rãi dâng lên chiếc túi vải màu vàng: “Hồ Mẫu vui lòng nhận cho!”
Hồ Mẫu cũng không chần chừ, cầm lấy rồi chầm chậm mở ra.
Lúc nhìn thấy bên trong là một cây nhân sâm già thì cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dù sao bà ấy cũng sống trong núi mấy trăm năm, e rằng đã không ít lần gặp qua loại nhân sâm này.
Lúc này Hồ Mẫu mỉm cười, nhẹ nhàng ngửi.
“Đây là nhân sâm đã sống được năm trăm năm, cực kì quý hiếm, cậu thật sự muốn tặng cho tôi!” Hồ Mẫu vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy, đệ tử nguyện ý hiếu kính Hồ Mẫu!” Tôi mệt mỏi nói.
“Nếu đã như vậy, bản tọa đành nhận lấy phần hiếu kính này của cậu vậy!” Nói xong Hồ Mẫu liền nhận lấy cây nhân sâm, lần nữa hướng về phía tôi: “Bản tọa xem như là tiên được cậu xuất mã, lại nhận lễ vật của cậu, tất nhiên sẽ không bạc đãi cậu, đứng lên đi, bản tọa sẽ tặng cậu một vật!”
Tôi cũng không có tâm trí để ý đó là thứ gì chỉ cảm ơn rồi đứng lên.
Hồ Mẫu thấy tôi đứng lên thì xòe hai tay ra, trong tay đã xuất hiện một bình thuốc màu trắng.
Bình thuốc kia cũng không có gì đặc biệt, cũng không biết bên trong đựng vật gì.
Đám người sư phụ đứng bên cạnh, cũng nghi hoặc.
Nhưng lúc này, các vị trưởng lão của Hồ tộc lại trở nên kích động, hai mắt mở to, khi nhìn thấy bình thuốc màu trắng đều lộ rõ vẻ thèm thuồng.
“Bên trong bình thuốc này của bản tọa có ba viên linh đan được luyện chế từ nước miếng của Địa Long, có thể chữa lành mọi vết thương, hiệu quả rất mạnh. Lúc trọng thương chỉ cần dùng một viên là có thể bảo vệ được tánh mạng!” Hồ Mẫu trịnh trong nói.
Kết quả Hồ Mẫu vừa dứt lời, Độc đạo trưởng đang đứng ở bên cạnh đã đứng ngồi không yên: “Nước, nước miếng của Địa Long!”
“Thật sự là nước miếng của Địa Long?” Sư phụ cũng kêu lên, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Hồ Mẫu khẽ gật đầu, cũng không giải thích nhiều.
Sư phụ và Độc đạo trưởng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt lộ vẻ kích động. Lúc nhìn về phía bình thuốc cũng có bộ dáng chảy nước miếng.
Tôi nào biết cái gì gọi là nước miếng của Địa Long, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe qua.
Lúc bấy giờ tôi mệt mỏi đến muốn chết, chỉ muốn nhanh kết thúc để nghỉ ngơi, cũng lười quan tâm bình thuốc này quý hiếm cỡ nào.
Tôi quỳ lạy để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó cầm lấy bình thuốc.
Hồ Mẫu trông thấy tôi cầm lấy bình thuốc, cười “ha ha” nói: “Tiểu Đinh, bản tọa sống trên núi đã nhiều năm, cho nên những việc bình thường sẽ để chư vị trưởng lão giúp cậu giải quyết.”
Nói xong, Hồ Mẫu chỉ vào một ông lão tóc bạc ở phía trước nói: “Đây là Tam trưởng lão, đây là Tứ trưởng lão…”
Cứ như vậy, Hồ Mẫu đã giới thiệu ngắn gọn mọi người với tôi xem như làm quen.
Bên trong đó tôi cũng phát hiện ra Lão Hồ lần trước đã phát sinh mâu thuẫn với chúng tôi.
Ông ta ở trong Hồ tộc, vai vế có chút lớn, chính là Lục trưởng lão của Hồ tộc.
Sau khi giới thiệu một vòng, Hồ Mẫu lại nói với tôi: “Hồ tộc chúng tôi không thích hợp sống trong khu vực đô thị của con người, nhưng để thuận tiện tôi sẽ để Lục trưởng lão ở bên cạnh cậu! Nếu có chuyện không giải quyết được thì liên hệ với các vị trưởng lão khác, hoặc liên hệ với bản tọa!”
Nói xong, liền thấy một người từ trong nhóm Hồ Tiên bên cạnh đi ra.
Ông lão này cũng không phải ai xa lạ, chính là Lão hồ ly lần trước đã đánh nhau với chúng tôi, Lục trưởng lão của Hồ tộc, Hồ Lục Gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/411.html.]
Hồ Mẫu đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý hài lòng.
“Không tệ! Cậu có thể chịu đựng được một giờ khai khiếu của bản tọa, đến lúc này vẫn còn kiên trì, phần nghị lực này của cậu rất không tệ. Bắt đầu từ hôm nay, Đinh Vĩ cậu chính là đệ tử xuất mã của Nguyệt Tiểu Khê tôi, là đệ tử xuất mã của Hồ gia ở Tần Lĩnh, nhận được sự che chở của Hồ gia, cậu sẽ được Hồ tộc thiện tâm đối đãi, thay trời hành đạo, thanh chính càn khôn!”
Hồ Mẫu đã lớn tiếng tuyên bố tôi là đệ tử xuất mã của Hồ tộc.
Cũng trong thời khắc này tôi thật sự đã trở thành đệ tử xuất mã của Hồ tộc.
Đồng thời đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy được tên thật của Hồ Mẫu: Nguyệt Tiểu Khê.
Đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, đúng ra Hồ Mẫu phải mang họ Hồ mới đúng chứ, tại sao lại là họ Nguyệt.
Nhưng lúc này tôi đã vô cùng mệt mỏi, làm sao còn tâm trí để ý đến những thứ này.
Tôi vội vã dập đầu cho Hồ Mẫu: “Đệ tử Đinh Vĩ, xin nghe Hồ Mẫu dạy bảo!”
Nói xong tôi run rẩy lấy ra cây nhân sâm già mà Mạc bà bà đã đưa cho tôi, sau đó tiếp tục nói: “Đệ tử có một vật muốn hiếu kính Hồ Mẫu, mong Hồ Mẫu nhận lấy!”
“Ồ! Còn có lễ vật.” Hồ Mẫu có chút nghi hoặc.
Các vị trưởng lão của Hồ tộc đang đứng bên cạnh cũng khẽ thì thầm: “Đệ tử xuất mã này thật hiểu chuyện.”
“Không tệ! Đúng là một người hiểu chuyện!”
Tôi chậm rãi dâng lên chiếc túi vải màu vàng: “Hồ Mẫu vui lòng nhận cho!”
Hồ Mẫu cũng không chần chừ, cầm lấy rồi chầm chậm mở ra.
Lúc nhìn thấy bên trong là một cây nhân sâm già thì cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dù sao bà ấy cũng sống trong núi mấy trăm năm, e rằng đã không ít lần gặp qua loại nhân sâm này.
Lúc này Hồ Mẫu mỉm cười, nhẹ nhàng ngửi.
“Đây là nhân sâm đã sống được năm trăm năm, cực kì quý hiếm, cậu thật sự muốn tặng cho tôi!” Hồ Mẫu vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy, đệ tử nguyện ý hiếu kính Hồ Mẫu!” Tôi mệt mỏi nói.
“Nếu đã như vậy, bản tọa đành nhận lấy phần hiếu kính này của cậu vậy!” Nói xong Hồ Mẫu liền nhận lấy cây nhân sâm, lần nữa hướng về phía tôi: “Bản tọa xem như là tiên được cậu xuất mã, lại nhận lễ vật của cậu, tất nhiên sẽ không bạc đãi cậu, đứng lên đi, bản tọa sẽ tặng cậu một vật!”
Tôi cũng không có tâm trí để ý đó là thứ gì chỉ cảm ơn rồi đứng lên.
Hồ Mẫu thấy tôi đứng lên thì xòe hai tay ra, trong tay đã xuất hiện một bình thuốc màu trắng.
Bình thuốc kia cũng không có gì đặc biệt, cũng không biết bên trong đựng vật gì.
Đám người sư phụ đứng bên cạnh, cũng nghi hoặc.
Nhưng lúc này, các vị trưởng lão của Hồ tộc lại trở nên kích động, hai mắt mở to, khi nhìn thấy bình thuốc màu trắng đều lộ rõ vẻ thèm thuồng.
“Bên trong bình thuốc này của bản tọa có ba viên linh đan được luyện chế từ nước miếng của Địa Long, có thể chữa lành mọi vết thương, hiệu quả rất mạnh. Lúc trọng thương chỉ cần dùng một viên là có thể bảo vệ được tánh mạng!” Hồ Mẫu trịnh trong nói.
Kết quả Hồ Mẫu vừa dứt lời, Độc đạo trưởng đang đứng ở bên cạnh đã đứng ngồi không yên: “Nước, nước miếng của Địa Long!”
“Thật sự là nước miếng của Địa Long?” Sư phụ cũng kêu lên, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Hồ Mẫu khẽ gật đầu, cũng không giải thích nhiều.
Sư phụ và Độc đạo trưởng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt lộ vẻ kích động. Lúc nhìn về phía bình thuốc cũng có bộ dáng chảy nước miếng.
Tôi nào biết cái gì gọi là nước miếng của Địa Long, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe qua.
Lúc bấy giờ tôi mệt mỏi đến muốn chết, chỉ muốn nhanh kết thúc để nghỉ ngơi, cũng lười quan tâm bình thuốc này quý hiếm cỡ nào.
Tôi quỳ lạy để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó cầm lấy bình thuốc.
Hồ Mẫu trông thấy tôi cầm lấy bình thuốc, cười “ha ha” nói: “Tiểu Đinh, bản tọa sống trên núi đã nhiều năm, cho nên những việc bình thường sẽ để chư vị trưởng lão giúp cậu giải quyết.”
Nói xong, Hồ Mẫu chỉ vào một ông lão tóc bạc ở phía trước nói: “Đây là Tam trưởng lão, đây là Tứ trưởng lão…”
Cứ như vậy, Hồ Mẫu đã giới thiệu ngắn gọn mọi người với tôi xem như làm quen.
Bên trong đó tôi cũng phát hiện ra Lão Hồ lần trước đã phát sinh mâu thuẫn với chúng tôi.
Ông ta ở trong Hồ tộc, vai vế có chút lớn, chính là Lục trưởng lão của Hồ tộc.
Sau khi giới thiệu một vòng, Hồ Mẫu lại nói với tôi: “Hồ tộc chúng tôi không thích hợp sống trong khu vực đô thị của con người, nhưng để thuận tiện tôi sẽ để Lục trưởng lão ở bên cạnh cậu! Nếu có chuyện không giải quyết được thì liên hệ với các vị trưởng lão khác, hoặc liên hệ với bản tọa!”
Nói xong, liền thấy một người từ trong nhóm Hồ Tiên bên cạnh đi ra.
Ông lão này cũng không phải ai xa lạ, chính là Lão hồ ly lần trước đã đánh nhau với chúng tôi, Lục trưởng lão của Hồ tộc, Hồ Lục Gia.