Minh Hôn - 453
Cập nhật lúc: 2024-07-15 19:56:52
Lượt xem: 32
Sư phụ chỉ trầm mặt: “Con ăn cơm đi, Tề tiên sinh đã đáp ứng rồi, tự nhiên sẽ cho. Hơn nữa con cũng không thiếu tiền, con cứ gấp gáp như thế làm gì?”
Nghe thấy lời này của sư phụ, tôi cảm thấy không vui.
Người không thiếu, nhưng con thiếu nha! Hơn nữa tiền này là do chúng tôi dùng mạng đổi lấy, không trộm cũng không cướp, tôi tất nhiên là sốt ruột rồi!
Nghĩ như vậy, ngay lúc tôi vừa chuẩn bị cãi lại sư phụ, trên TV bất ngờ truyền ra giọng nói của một nữ MC: Tề Lôi vốn là người giàu nhất thị trấn của chúng ta, hiện tại đang bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án hối lộ viên chức, nghiêm trọng hơn là việc kiểm tra ra công ty công ty của Tề tiên sinh có liên quan đến việc giở trò bịp bợm, giam cầm phi pháp, đánh người trọng thương, trốn thuế, hủy đi danh sách chứng cứ phạm pháp, khất nợ tiền tương, giấu sự cố không báo, bị người nặc danh tố cáo. Các ban ngành có liên quan đã tham gia điều tra làm rõ, công ty đã bị đình chỉ hoạt động, còn về phần Tề Lôi ba ngày trước đã bị bắt giữ. Một khi tội danh được thành lập, khung hình phạt phải chịu phán xử có thời hạn từ ba đến mười năm tù giam, cương quyết xử phạt……
Nghe đến đó và nhìn thấy hình ảnh Tề tiên sinh đang bị cảnh sát bắt đi, cả người tôi đều không khỏi trợn tròn hai mắt.
Mẹ nó! Khó trách đã qua nhiều ngày rồi cũng chưa nhận được tiền thù lao. Xong rồi, Tề tiên sinh bị bắt, chỉ sợ tiền thù lao năm mươi vạn của chúng tôi sẽ giống như ném đá trên sông.
Lúc trước khi dời mộ, Tề tiên sinh có nói, ông ta đã làm một vài chuyện thất đức, thậm chí còn khất nợ một khoản tiền bồi thường cho công nhân bị thương, có thể nói là đáng giận đến cực điểm.
Lần này bị người ta nặc danh tố cáo, chỉ sợ mười phần có chín phần là thật.
Lần này, Tề tiên sinh đi vào trong đó, tôi cảm thấy ông ta không có khả năng đi ra.
“Xong rồi, tiền thù lao của chúng ta không còn nữa!” Tôi có chút mất mát, liền cảm thán.
Sư phụ lại không quan tâm, lơ đễnh nói: “Chuyện này không phải quá bình thường sao! Mọi chuyện đều có nhân quả, mấy năm trước vận thế của Tề tiên sinh thịnh vượng, làm chuyện thất đức cũng không có gặp báo ứng. Hiện giờ vận thế không còn, tất nhiên là phải trả giá cho chuyện lúc trước đã làm, thậm chí còn trả giá rất lớn!”
Mặc dù tôi rất thất vọng, nhưng những gì sư phụ nói cũng không sai.
Mặc dù Tề tiên sinh có tiền, nhưng tiền mà ông ta có được đều không sạch sẽ, thậm chí ông ta còn vì tiền mà có chút lòng dạ hiểm độc.
Hiện tại bị tra ra, cũng là trừng phạt đúng tội, đây là lúc ông ta nên trả giá……
Tuy rằng không có được khoản tiền thù lao kếch xù kia, nhưng chuyện của Tề tiên sinh, cũng đã đến lúc hạ màn.
Lại qua mấy ngày, bộ phim chiếu mạng của diễn viên Ngô Huệ Huệ, rốt cuộc cũng đã công chiếu, tôi và Dương Tuyết, lão Phong đều chờ đợi để xem.
Mặc dù là một bộ phim chiếu mạng nhưng hiệu quả của cảnh quay rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/453.html.]
Cho dù là cốt truyện hay là kỹ thuật diễn đều được khán giả nhất trí công nhận và hết lời khen ngợi.
Trong đó, nhân vật mà Ngô Huệ Huệ diễn, càng nhận được đánh giá tích cực từ vô số người xem.
Thậm chí, vì vẻ ngoài trong sáng, thanh thuần, Ngô Huệ Huệ còn được lên hotsearch.
Mà Ngô Huệ Huệ cũng không quên chúng tôi, sau khi bộ phim được công chiếu đến ngày thứ tư.
Ngô Huệ Huệ đã gọi điện thoại tới, nói muốn thực hiện lời hứa lúc trước, muốn mời chúng tôi ăn cơm……
*******************
Vào thời điểm tôi nhận được cuộc gọi từ Ngô Huệ Huệ, vừa lúc cũng đang rảnh.
Cũng không cần suy nghĩ nhiều, tôi trực tiếp đồng ý.
Ngô Huệ Huệ đã chọn một địa điểm ở khu trung tâm vào thứ bảy, tức là ngày mai. Cô ấy nói có một người bạn tốt của cô ấy muốn gặp chúng tôi.
Lúc đấy, tôi cũng không quan tâm, tôi nghĩ rằng người bạn đó chỉ là ngưỡng mộ nghề nghiệp của chúng tôi và muốn nhìn thấy người thật mà thôi!
“Ha ha” tôi cười vài tiếng, tâm sự thêm đôi câu và tôi đã hứa nhất định sẽ có mặt.
Sau khi cúp điện thoại, tôi gửi một tin nhắn WeChat cho lão Phong và Dương Tuyết, hẹn ngày mai gặp nhau, sau đó cùng nhau đi tới tiệm cơm.
Dương Tuyết ở trong nội thành, cách chỗ ăn cũng không xa nên cô ấy sẽ đến chỗ hẹn chờ chúng tôi, khi nào đến thì chúng tôi sẽ gọi điện cho cô ấy.
Vì ngày mai tôi phải ra ngoài ăn tối, hơn nữa tóc của tôi cũng tương đối dài, cho nên trên đường đi tôi đã đến tiệm cắt tóc để cắt tóc.
Tôi vốn muốn cắt đầu đinh, để trông có tinh thần hơn.
Nhưng ai biết rằng người cắt tóc cho tôi lại là một thiếu niên nghiện game, chắc hẳn đêm qua cậu ta đã thức trắng đêm, tay cầm chiếc tông đơ cắt tóc, hai mắt thâm quầng bước đến.
Thằng nhóc này chắc đã nghe lầm “đầu đinh” mà tôi nói thành đầu trọc nên cũng không hỏi han gì nữa, cậu ta tiến lên cầm chiếc tông đơ đẩy hai đường ở giữa.