Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Hôn - 458

Cập nhật lúc: 2024-07-15 19:58:49
Lượt xem: 25

Lão Phong nói là Dương Tuyế đã đưa Ngô Huệ Huệ xuống lầu, dù sao Ngô Huệ Huệ cũng là một nhân vật của công chúng, không thích hợp xuất hiện trong trường hợp vừa rồi.

Dù sao cô ấy cũng mới vừa lên Hotsearch, lỡ như dính vào loại ẩu đả đánh nhau này, chịu ảnh hưởng sẽ vô cùng ác liệt.

"Đúng rồi, sao cậu lại gặp phải tên lưu manh này?" Tôi tò mò hỏi một câu.

Tiểu Mạn thở dài: "Đừng đề cập tới, vừa rồi gặp phải trong thang máy. Không ngừng anh ta lại khoe khoang ở trước mặt tớ, muốn tớ làm bạn gái của anh ta, còn nói một số lời kinh tởm, thật phiền chết. Vừa rồi rất cảm ơn cậu!"

"Ha ha", tôi cười mấy tiếng: "Không sao đâu, sau này cậu hãy cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho tớ! Tớ còn có một vài chuyện, nên đi trước."

Tiểu Mạn nghe tôi muốn đi, vội vàng mở miệng nói: "Chúng ta vừa mới gặp mặt, cậu liền muốn đi à? Chuyện vừa rồi tớ còn chưa cảm ơn cậu đâu!"

"Hai chúng ta còn cần nói lời cảm ơn à, huống chi, không phải tớ đang có chuyện cần làm sao? Chừng nào rảnh tớ sẽ hẹn cậu!" Tôi nói.

Mà Tiểu Mạn thấy tôi thật sự có chuyện cần làm, cũng không ngăn cản tôi nữa.

Nói tôi sau khi hoàn thành công việc thì gọi cho cô ấy, đến lúc đó cô ấy sẽ mời tôi đến nhà cô ấy làm khách.

Vừa nghe thấy lời này, mặt tôi không khỏi giật giật hai cái.

Nhớ lại lần trước đến nhà cô ấy, kết quả là bị buộc phải nhảy lầu, thiếu chút nữa là tôi té c.h.ế.t rồi.

Tiểu Mạn thấy tôi lúng túng, dường như cũng đoán ra được những gì tôi đang suy nghĩ, liền mỉm cười: "Mẹ của tớ đã đi nước ngoài, tháng sau mới trở lại, lần này tớ sẽ nấu cơm cho cậu ăn!"

Tôi lúng túng cười một cái, nói qua loa có lệ vài câu, sau đó đi xuống lầu với lão Phong.

Trong thang máy, lão Phong bất thình lình nói một câu: "Hai người đang ân ái, thì bị mẹ cô ấy tóm được à?"

Vừa nghe thấy lão Phong nói như vậy, tôi trực tiếp trợn trắng mắt, ân ái cái quần gì chứ! Tôi chỉ đến nhà cô ấy làm khách.

Tôi trừng mắt nhìn  Bạch Phong một cái: "Nói bậy cái gì đó, tôi chỉ đến nhà cô ấy làm khách!"

"Làm khách mà sợ mẹ của người ta? Cô nam quả nữ, chẳng lẽ cậu không làm gì sao?" Lão Phong lại mở miệng.

Mẹ kiếp, tôi không thèm nói nữa.

Tên nhóc  Bạch Phong này ngày thường nhìn thì thâm trầm, nhưng trong chuyện nam nữ, lại thích suy nghĩ bậy bạ.

Tôi cũng lười giải thích: "Chúng tôi chỉ là bạn bình thường, đừng suy nghĩ bậy bạ!"

Nói xong, cửa thang máy mở ra. Tôi cũng phớt lờ tên nhóc này, trực tiếp đi ra khỏi thang máy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/458.html.]

Lão Phong cười cười, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Sau khi đi ra cửa, thì chúng tôi hội hợp với Dương Tuyết và Ngô Huệ Huệ.

Tiếp theo, chúng tôi sẽ đến nhà Tình Minh Tuyết, để xem nam quỷ kia.

Nhìn xem tên này rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh, thế nhưng dám cả gan, ra tay với người sống.

Vì công việc, căn nhà mà Tình Minh Tuyết đang thuê cách phim trường cũng không xa, như vậy cũng thuận tiện nghỉ ngơi, tiết kiệm được nhiều thời gian để đảm nhận được nhiều vai diễn hơn.

Nhưng phim trường lại được xây dựng ở ngoại ô thành phố, từ chỗ chúng tôi bắt đầu đi, cộng với tắc nghẽn giao thông, đợi đến nơi thì đã ba giờ chiều.

Mặc dù phim trường của thành phố chúng tôi đã được xây dựng khá lâu, ngày thường có rất nhiều đoàn làm phim đến đây để lấy cảnh hoặc quay phim, nhưng phim trường ở khu vực của chúng tôi, là phim trường lớn nhất.

Vừa đến đây, chúng tôi đã thấy một số diễn viên quần chúng đang mặc trang phục lố lăng chờ quay phim, hoặc có đoàn làm phim đã phủ kín đường, hay khách du lịch gì đó.

Rất náo nhiệt, cảm giác rất mới lạ.

Đi bộ qua mấy con phố, chúng tôi đến một tòa nhà cũ ở phía bên kia của phim trường.

Tòa nhà cũ này có phong cách kiến trúc của những năm tám mươi, trên vách tường tràn đầy dây thường xuân, là một tòa ký túc xá của một nhà máy cũ, bây giờ đang chờ phá hủy, đồng thời cũng cho người bên ngoài thuê.

Tòa nhà cũ có mười một tầng, nhưng không có thang máy.

Tình Minh Tuyết sống ở tầng mười một. Mỗi ngày Tình Minh Tuyết đi từ trên xuống dưới, cũng không biết mệt mỏi thế nào.

Hầu như ban ngày không có người nào ở trong tòa nhà này, trống không, phần lớn đều chạy ra ngoài để quay phim.

Chờ leo lên tầng mười một, liền nghe Tình Minh Tuyết mở miệng nói: "Bên này, phòng tôi thuê nằm ở đó!"

Nói xong, Tình Minh Tuyết chỉ chỉ, đồng thời có chút sợ hãi.

Thấy cô ấy như vậy, tôi mỉm cười an ủi: "Đừng sợ, nếu chúng tôi đã đến, coi như ngày hôm nay tên này xong đời rồi!"

Nói xong, tôi để cho Tình Minh Tuyết dẫn đường.

Khi đến cửa, Tình Minh Tuyết run rẩy lấy chìa khóa ra, còn quay đầu lại nhìn chúng tôi một cái.

Cả ba chúng tôi đều gật đầu, ra hiệu cho cô ấy đừng sợ.

Tình Minh Tuyết do dự nhiều lần, cuối cùng cũng chịu mở cửa phòng.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, tôi cảm thấy một luồng âm khí ập đến, cảm giác lạnh lẽo, làm cho mọi người rất khó chịu.

Loading...