Minh Hôn - 466
Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:47:58
Lượt xem: 28
Vào lúc chúng tôi leo lên trên sườn núi nhỏ đó, chúng tôi loáng thoáng nghe được một vài âm thanh.
Trong lòng ba chúng tôi hơi hồi hộp, vội vàng dừng bước, vô cùng cảnh giác, lẳng lặng đánh giá bốn phía.
Đồng thời, âm thanh kia lại truyền đến: “Cửu ca, tháng này giao nhiệm vụ như vậy thì tôi khẳng định không hoàn thành được. Anh phải giúp tôi! Hơn nữa, hôm nay, nếu tôi không nhanh trí trốn thoát, thì chắc là đã bị ba tên đạo sĩ kia g.i.ế.c c.h.ế.t rồi…”
***************
Bỗng nhiên nghe thấy lời nói này và giọng nói quen thuộc, ba người chúng tôi có thể xác định ngay tại chỗ là người đang nói chuyện chính là tên sắc quỷ mà chúng tôi đã truy tìm cả đêm, Tăng Đại Trị.
Tôi cau mày và vội vàng kìm nén hơi thở và dương hỏa bên trong người tôi. Tôi đưa tay ra hiệu cho lão Phong và Dương Tuyết ngồi xổm xuống, ẩn mình.
Sau đó chúng tôi liếc mắt nhìn nhau một cái, chậm rãi tiến gần về phía trước.
Khi chúng tôi khẽ gạt bụi cây trước mặt sang một bên, để lộ ra một khe hở nhỏ để nhìn tình hình ở bên ngoài.
Vừa đúng lúc khi nhìn nghiêng xuống phía dưới rừng trúc thì thấy có hai người đang đứng. Không, nói chính xác hơn thì là hai con quỷ.
Là hai gã nam quỷ, đều mặc áo liệm, chân không chạm đất, sắc mặt trắng bệch có chút dọa người, đang nói với nhau chuyện gì đó.
Trong đó, một tên thì khá là béo. Ông ta có một cái bụng to và dáng vẻ trông giống một ông chú trung niên. Một tên khác thì lại hơi cao gầy, khuôn mặt dữ tợn.
Vừa nhìn thấy nơi này, tên quỷ hơi cao gầy kia đột nhiên mở miệng nói: “Ông có chắc là mình không bị theo dõi không?”
Đây là một giọng nói xa lạ. Tên đàn ông mập mạp còn lại kia chắc hẳn là sắc quỷ Tăng Đại Trị mà chúng tôi đang tìm kiếm.
Tăng Đại Trị vội vàng lắc đầu: “Cửu ca cứ yên tâm. Tôi chắc chắn đã thoát khỏi chúng. Ngoài ra, tôi còn lấy kim thân ra, anh xem. Không có kim thân, chắc chắn bọn họ sẽ không tìm được tôi đâu!”
“Vậy thì tốt! Tôi sẽ tận lực thỉnh cầu sư tôn về chuyện của ông. Chỉ cần sư tôn lên tiếng, bên chỗ Trương đạo trưởng cũng sẽ không có ý kiến gì đâu!” Người đàn ông cao gầy nhàn nhạt mở miệng.
Tăng Đại Trị nghe thấy lời này xong, lập tức vui vẻ. Gương mặt tràn đầy sự phấn khởi: “Cửu, Cửu ca, thật sự cảm ơn anh…”
“Đinh Vĩ, Bạch Phong. Giờ chúng ta phải làm sao?” Giờ phút này Dương Tuyết đã hạ thấp âm lượng, thắc mắc mở miệng hỏi.
Tôi và Bạch Phong đều nhìn cô ấy một cái, chỉ nghe tôi lên tiếng nói: “Tên nam quỷ được gọi là Cửu ca, e rằng tên đó cũng không phải là một người tốt. Nếu đã tới, tự nhiên là một mẻ hốt gọn.”
Lão Phong nghe tôi nói vậy, cũng gật đầu thật mạnh: “Chúng ta cứ âm thầm ẩn núp đi qua đó, lấy bảo đảm toàn vẹn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/466.html.]
Tôi đồng ý với ý kiến của lão Phong, Dương Tuyết cũng không có ý kiến gì.
Sau đó, chúng tôi nhỏ giọng bàn bạc với nhau vài thứ. Chia làm ba phương hướng, chuẩn bị bao vây hai con quỷ.
Về phần Tăng Đại Trị và con quỷ kia. Lúc này hai gã vẫn đang còn nói chuyện với nhau.
Đa số đều là những lời nói tục tĩu và những lời nói linh tinh đùa cợt đàn bà, trông cực kỳ đáng giận.
Quả nhiên, hai tên quỷ này cũng không phải là kẻ tốt gì. Vì vậy, diệt trừ bọn họ là điều cần thiết.
Nhưng ngoại trừ những điều đó ra, trong đó còn đề cập đến một vài thứ mà chúng tôi nghe không hiểu chẳng hạn như sư tôn, nhiệm vụ, Trương đạo trưởng.
Mặc dù không hiểu lắm nhưng chúng tôi cũng mơ hồ phát hiện ra Trương đạo trưởng ở sau lưng tên sắc quỷ có vẻ bình thường này cũng không đơn giản.
Hình như đứng đằng sau ông ta ngoại trừ Trương đạo trưởng ra còn có một “Sư tôn” với địa vị cao hơn.
Bọn họ đều chịu sự khống chế của “Sư tôn” và phải hoàn thành một nhiệm vụ nào đó.
Có vẻ như người chỉ thị và thu xếp nhiệm vụ chính là Trương đạo trưởng.
Tôi một bên lén hành động, một bên nghe ngóng tin tức.
Thông tin có được trước mắt vẫn còn rất hạn chế. Trong lúc nhất thời không thể suy đoán ra đầu đuôi sự thật.
Dần dần, chúng tôi đã lén bao vây cả bên trái và bên phải của hai con quỷ. Tiến vào vị trí được chỉ định.
Khoảng cách với hai con quỷ này đã rất gần. Chắc là hơn 5 mét một chút.
Ở tư thế này, tôi không dám thở mạnh dù chỉ một chút, sợ đối phương phát hiện ra.
Tôi nằm chặt cây kiếm gỗ đào trong tay. Nhìn lướt qua phía của lão Phong và Dương Tuyết.
Hai người bọn họ cũng đã sẵn sàng, gật đầu với tôi, chỉ chờ hiệu lệnh.
Tôi nhìn chằm chằm vào nụ cười dâm đãng không ngừng của hai con quỷ. Tôi cắn chặt răng, không chút do dự.
Tay phải đột nhiên giơ lên, trực tiếp lao ra bên ngoài.
Lão Phong và Dương Tuyết ở hai phương hướng còn lại thấy tôi vẩy tay, họ cũng không chần chờ gì nữa, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như một bóng ma, chia làm ba hướng, lao thẳng vào giữa hai con quỷ.