Minh Hôn - 472
Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:51:44
Lượt xem: 28
Tiếp tục đánh nữa thì với hồn thể của ông ta, có khả năng cao là sẽ hồn phi phách tán.
“Lão Đinh, hiện tại nên làm sao bây giờ?” Lão Phong mở miệng, có vẻ vẫn chưa có biện pháp gì.
Tôi thở sâu, ngay sau đó mở miệng nói: “Ngoại trừ tên này, không phải bên kia vẫn còn một tên nữa sao! Tên này hỏi không được, chúng ta đổi qua đó hỏi một chút!”
Lão Phong nghe xong, cũng gật đầu một cái.
Ngay sau đó, nhìn Tăng Đại Trị đang cận kề cái chết: “Người này làm sao bây giờ?”
Vừa dứt lời, không đợi tôi mở miệng, Dương Tuyết bên cạnh đã nói: “Tên cầm thú này khiến tôi quá mức tức giận, không g.i.ế.c ông ta, khó mà trút hết nỗi uất hận của biết bao đồng bào nữ đã bị hại!”
Nói xong, Dương Tuyết trực tiếp rút kiếm gỗ đào ra, quả nhiên là động sát tâm, muốn c.h.é.m g.i.ế.c Tăng Đại Trị.
Tôi và lão Phong đều hơi sửng sốt, nhưng trước sau đều không hề mở miệng.
Dương Tuyết nói không sai. Việc tên Tăng Đại Trị này phạm phải là quá nghiêm trọng, quá mức đáng giận.
Đối với một tên sắc quỷ đồi trụy như này, không g.i.ế.c ông ta, khó có thể báo thù cho các đồng bào nữ được..
Tăng Đại Trị thấy Dương Tuyết muốn g.i.ế.c ông ta, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thân thể run rẩy, mở miệng run run nói: “Đừng, đừng g.i.ế.c tôi, tôi, tôi thật sự biết sai rồi…”
Mặt Dương Tuyết lạnh băng: “Sai rồi! Biết sai rồi thì tội nghiệt mà ông phạm phải có thể bù đắp lại được hay sao? Đi c.h.ế.t đi!”
Lời còn chưa dứt, Dương Tuyết đã đ.â.m một kiếm tới.
“A!” Tăng Đại Trị hét thảm một tiếng, kiếm gỗ đào đ.â.m xuyên qua, dựng đứng tại chỗ.
Trong nháy mắt, Tăng Đại Trị bị đ.â.m thủng, hồn lực toàn thân nhanh chóng tiêu tán. “Phanh” một tiếng nổ tung ngay tại chỗ.
Tôi và lão Phong nhìn thấy hết thảy những việc trước mắt, cũng không có một chút đồng tình nào. Sắc quỷ c.h.ế.t như vậy là xứng đáng, hồn phi phách tán chính là kết cục trừng phạt mà ông ta đáng phải nhận cho tội lỗi của ông ta.
Chỉ là sau khi Tăng Đại Trị hồn phi phách tán, biến mất tại chỗ, sắc mặt Dương Tuyết lại kinh nghi một chút, ngay sau đó cúi xuống: “Đây là cái gì!”
Nói xong, Dương Tuyết đã nhặt được thứ gì đó.
Dương Tuyết đánh giá vài lần, sau đó đưa tới: “Các người nhìn xem, đây là cái gì!”
Nói xong, Dương Tuyết đưa ra một miếng giấy màu đen.
Tôi và lão Phong cũng rất khó hiểu, tiến lại gần nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/472.html.]
Phát hiện thứ trong tay Dương Tuyết, chính là một mảnh giấy hình người màu đen, lớn bằng bàn tay, đen thui như mực.
“Thứ này dường như là sau khi Tăng Đại Trị hồn phi phách mà rớt ra từ trong cơ thể của ông ta!” Dương Tuyết mở miệng.
Tôi và lão Phong đều cau mày, cầm thứ đó trong tay, nhìn trái nhìn phải, cũng không biết rõ là cái gì.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên nghe nói, quỷ hồn phi phách tán, trong cơ thể lại có thể rớt ra đồ vật.
Đây cũng không phải là đang chơi game đi phó bản, g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu quái thì rớt ra trang bị?
Lão Phong lắc đầu: “Cất thứ này đi. Nếu chúng ta đều không biết rõ, chờ sau khi trở về, cho sư phụ tôi và Đinh tiền bối bọn họ nhìn xem, nói không chừng có thể nhìn ra một ít manh mối!”
Chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể như thế.
Lúc này, Dương Tuyết giao mảnh giấy màu đen cho lão Phong. Lão Phong cẩn thận cất nó đi.
Bây giờ cũng chỉ còn tên quỷ cao gầy đang bị bùa chú trấn áp trên mặt đất.
Chúng tôi cầm theo kiếm gỗ đào chậm rãi đi tới. Sau khi sắp tới gần, lão Phong cũng không lập tức xé rách bùa chú trên trán nam quỷ, mà tạo thành một đạo dấu tay. Sau khi phong ấn quỷ nguyên của nam quỷ, lúc này mới rút bùa chú trên người gã ra, chuẩn bị trực tiếp nói chuyện với gã.
Bùa chú được lấy ra trong nháy mắt, hai mắt nam quỷ đột nhiên mở ra.
Vẻ mặt dữ tợn. Thấy chúng tôi đứng ở phía trước, lập tức muốn phá vây mà ra.
Nhưng gã chưa kịp ra tay, ba người chúng tôi đã cầm kiếm gỗ đào trong tay, đặt trên cổ của gã.
Cùng lúc đó, nam quỷ cũng phát hiện, lúc này bản thân của gã, căn bản là không có cách nào để vận chuyển quỷ khí, không có cách nào thi triển đạo hạnh.
Vì vậy, đừng nói đến việc đánh nhau cùng chúng tôi, coi như gã muốn trốn, chỉ sợ gã cũng không có sức lực!
“Chúng mày, chúng mày phong ấn quỷ nguyên của tao!” Nam quỷ hung tợn mở miệng.
Chúng tôi mặt không biểu tình, cũng không muốn nói nhảm cùng nam quỷ, chỉ lạnh lùng nói với gã một câu: “Nói cho bọn tao biết, sư tôn là ai! Người này là một tồn tại như thế nào!”
Nam quỷ nghe tôi mở miệng hỏi như vậy, cũng không trả lời, mà nhìn xung quanh trước, sau đó mới dùng cái mũi ngửi một hơi.
Ngay sau đó, mới trả lời: “Chúng mày đã g.i.ế.c tên Tăng Đại Trị ngu xuẩn kia?”
Tuy rằng nam quỷ hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng tôi vẫn trả lời gã: “Không sai! Nếu mày không phối hợp, tiếp theo chính là mày!”
Nam quỷ và Tăng Đại Trị hoàn toàn trái ngược. Gã không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn điên cuồng cười ‘ha ha’: “Chỉ bằng ba người chúng mày, có thể g.i.ế.c được tao ư!”