Minh Hôn - 54
Cập nhật lúc: 2024-07-10 17:55:57
Lượt xem: 94
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, đã ba giờ sáng.
Lúc này, tôi bị Bạch Phong đánh thức, hai mắt của cậu ta có chút đỏ ngầu, có vẻ khá mệt mỏi.
“Đinh Vĩ, đến lượt cậu! Linh đường có âm khí rất nặng, nhất định phải nhìn chằm chằm!” Bạch Phong ngáp một cái nói.
Tôi gật gật đầu: “Yên tâm ngủ đi! Tôi có thể coi chừng!”
Nói xong, tôi liền xoa xoa đôi mắt, đi tới phía trước quan tài.
Hương nến cùng giấy vàng mã đều mới được thay thế, hiện tại cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Hơn nữa tôi ngồi ở phía trước quan tài cũng không có cảm giác gì khó chịu, chỉ cần hương nến không bị dập tắt, cũng không có vấn đề gì lớn.
Huống chi vừa rồi tôi đã ngủ được mấy tiếng, hiện tại tinh thần của tôi rất tốt, cho nên tôi đã lấy điện thoại di động ra chơi game.
Cũng không biết vì sao, tôi cảm thấy linh đường càng ngày càng lạnh, tôi đã nổi da gà mấy lần.
Hiện giờ tôi cũng không còn tâm trí để chơi game, tôi định đứng dậy để vận động gân cốt.
Nhưng tôi vừa mới đứng dậy, đột nhiên ngoài cửa có một trận gió lạnh ập vào, trực tiếp làm ngọn lửa trên hương án phát ra tiếng rít gào.
Thấy vậy, tôi sửng sốt, đây không phải chuyện đùa, hương nến không thể dập tắt được.
Tôi vội vàng xoay người đi đóng cửa lại, đề phòng ngọn nến bị thổi tắt.
Sau khi đóng cửa lại, ánh nến đã trở nên yên tĩnh.
Vốn tưởng rằng mọi việc đều suôn sẻ, nhưng khi tôi đưa mắt nhìn về phía lư hương ở chính giữa, sắc mặt của tôi “Bá” một tiếng liền biến sắc.
Tôi nhìn thấy ba nén hương ở trên lư hương, lúc này nó đã biến thành hai cây ngắn và một cây dài.
Tục ngữ nói: người sợ ba dài hai ngắn, nhưng quỷ lại kiêng kị hai ngắn một dài.
Tôi chỉ đi đóng cửa, hương nến đã thay đổi hình dáng, việc này làm tôi sợ hãi.
Tôi vội vàng kêu một tiếng về phía Bạch Phong đang ngủ: “ Bạch Phong, Bạch Phong, xảy ra chuyện rồi……”
Tôi vừa mở miệng, vừa rút ba nén hương ở trong lư hương ra ngoài.
Loại hương này không thể giữ lại, cần phải nhổ bỏ, một lần nữa thắp hương mới.
Bạch Phong giật mình tỉnh giấc, khi nghe thấy tiếng hét của tôi.
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Phong cau mày hỏi.
“Không biết vì sao, hương này đột nhiên cháy thành hai ngắn một dài.” Tôi vội vàng nói chuyện.
Sau đó đem ba nén hương đặt ở trên ánh nến, bởi vì hồi hộp và run tay, cho nên ba nén hương không ngừng rung động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/54.html.]
“Cái gì? Hai ngắn một dài?”
Bạch Phong cũng biết rất rõ về cấm kỵ hai ngắn một dài, cậu ta vội vàng đi tới trước linh đường.
Thấy đúng là như thế, sắc mặt cũng thay đổi, cầm lấy giấy vàng liền bắt đầu đốt liên tục: “Tàn thành tro, bụi thành bụi. Cô đã chết, đừng lưu luyến nữa!”
Sau khi nói xong, Bạch Phong còn ném một tấm bùa chú vào chậu than.
“Oanh” một tiếng, trực tiếp xuất hiện một quả cầu lửa màu xanh lá.
Đồng thời, Bạch Phong còn lớn tiếng hỏi tôi: “Đinh Vĩ, thắp hương chưa. Cậu có thể nhanh tay lên không!”
Nhưng Bạch Phong không biết, lúc này tôi cũng rất sốt ruột nha!
Không biết vì sao, lúc này ba nén hương đều không thắp được.
Tôi cau mày, vội vàng nói: “ Bạch Phong, hương này thắp hoài không cháy!”
Khi Bạch Phong nghe thấy lời nói của tôi, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thắp không cháy?”
Nói xong, Bạch Phong trực tiếp nhích lại gần, cũng thấy nén hương trong tay tôi thắp không cháy.
Rõ ràng đã đặt ở trên lửa để đốt, nhưng lại không xuất hiện một tia lửa nào.
Phải biết rằng đây là đây là hương hảo hạng, loại có thể đốt cháy bằng một cái bật lửa.
Bạch Phong cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Lại nhặt ba nén hương lên, bắt đầu thắp ở một ngọn nến khác.
Sau đó mở miệng nói với tôi: “Đinh Vĩ, cậu đi mở nắp quan tài, xem t.h.i t.h.ể có biến hóa gì không!”
Tôi không có kinh nghiệm trên phương diện này, cho nên nhìn không hiểu.
Bạch Phong trải qua nhiều trường hợp hơn tôi, có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, cậu ta đã mở miệng nói như vậy, tôi cũng không nói nhảm, vội vàng đặt nhang xuống, chạy về phía quan tài.
Tôi dùng hai tay đỡ lấy nắp quan tài, sau đó dùng một lực thật mạnh, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, nắp quan tài đã bị tôi kéo ra một nửa.
Sau đó, tôi cúi đầu nhìn vào trong quan tài, nhưng chỉ mới nhìn vào bên trong, sắc mặt của tôi liền thay đổi, hít vào một hơi khí lạnh ngay tại chỗ.
Trong đầu “Ong” một tiếng, giống như sét đánh giữa trời quang.
Tôi sửng sốt ngay tại chỗ, lộ ra vẻ kinh hãi.
Bởi vì tôi phát hiện, Văn tiểu thư nằm trong quan tài, không biết từ khi nào đã trợn mắt.
Càng đáng sợ hơn chính là, làn da trên mặt của Văn tiểu thư, đã mọc ra một ít lông tơ màu trắng thật nhỏ, đôi tay đặt ở trên bụng, đã mọc ra móng tay dài màu trắng.
Người ta vẫn thường nói: Thi thể trừng mắt, muốn lấy mạng.
Tôi đã từng trải qua chuyện này rồi, bây giờ nhìn lại cảnh tượng này sao có thể không hoảng sợ đây?