Minh Hôn - 540
Cập nhật lúc: 2024-07-16 22:37:30
Lượt xem: 28
Long tiên sinh và Tôn tiên sinh vừa nghe lão Tần gia nói ra câu "Tính toán", khuôn mặt của họ đều tái nhợt.
Là người làm ăn, bọn họ tất nhiên cho rằng lão Tần gia đây là muốn đòi hỏi nhiều hơn, giá cao ngất trời.
Nhưng chúng tôi không phải là lão Nam Đạo, mà là người trừ tà của phe chính đạo, coi như chào giá cũng sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm, ra giá nhất định phải công bằng.
Sẽ dựa trên khả năng chi trả của cố chủ và mức độ nguy hiểm cùng hệ số khó khăn của nhiệm vụ mà đưa ra một mức giá hợp lý.
Lão Tần gia dừng lại một chút, lập tức mở miệng nói: "Đừng căng thẳng như vậy, giá cả của chúng tôi rất hợp lý. Tình huống này của các người có chút đặc biệt, cũng tương đối khó giải quyết. Trừ đi chi phí chữa bệnh cho cháu trai đang bị thương của tôi, hai nhà các người liền cho mười vạn đi! Một nhà năm vạn."
Lòng tôi chấn động, không ngờ lão Tần gia lại ra giá mười vạn, như vậy thì mỗi người đều có thể được chia hơn một vạn.
Trước đó tôi thật sự lo sợ lão Tần gia chỉ cần năm ba vạn, nếu không chuyến này tôi thật sự không có tiền giúp Thượng Quan Thư thanh toán giỏ hàng vào ngày 11 tháng 11 rồi.
Giá tiền này đã gấp đôi ước tính của tôi, đối với người bình thường mà nói, số tiền này là rất lớn, làm việc nhiều năm chưa chắc có thể tiết kiệm được mười vạn.
Nhưng chúng tôi chỉ mất ba ngày, ba ngày liền kiếm được mười vạn.
Trung bình mỗi người được chia hơn một vạn, trong lòng tôi vẫn tương đối hài lòng.
Nhưng ngược lại, người nhà của Long tiên sinh và Tôn tiên sinh, tất cả đều kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ không phải ngại nhiều, nmà là bọn họ ngạc nhiên vì tiền thù lao quá ít, ít đến mức họ không thể tin được.
Đối với loại người như bọn họ mà nói, có đôi khi ra ngoài mở tiệc chiêu đãi, chỉ trong một đêm đủ loại phí quan hệ xã giao cũng không dừng lại ở con số mười vạn, số tiền này còn không được tính là tiền lì xì….
Hơn nữa đối với hai nhà bọn họ mà nói, chi phí y tế trong nửa tháng nay mà bệnh viện kiểm tra cho Long Ngạo Thiên và Tôn Tiểu Lân đều là mấy trăm vạn.
Thêm vào đó, lúc đầu sư phụ cũng đã giải thích cho Long tiên sinh rằng khoản phí này có thể "đắt" hơn.
Bọn họ nghĩ rằng "Đắt" ở đây, thấp nhất cũng phải trăm vạn trở lên.
Thậm chí Long tiên sinh cũng từng nói muốn đưa một căn biệt thự cho chúng tôi, giá trị trên thị trường là mấy trăm vạn, để cầu xin chúng tôi ra tay bảo vệ tính mạng của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/540.html.]
Nhưng kết quả là gì? Chúng tôi không chỉ giải quyết tất cả mọi việc, lão Tần gia cũng không muốn một căn biệt thự như vậy, chỉ cần giá tiền của một bắp cải trắng, chỉ cần mười vạn.
Chuyện này làm cho mấy người giàu bọn họ không thể tin được, thậm chí Long tiên sinh còn nghi ngờ hỏi: "Mười, mười vạn, thực sự chỉ nhận mười vạn?"
Độc đạo trưởng bên cạnh lại quát lớn: "Đừng so sánh chúng tôi với những lão Nam Đạo đòi giá tiền cao ngất trời đó, mười vạn đối với các người mà nói có thể không nhiều lắm. Nhưng với chúng tôi là hợp tình hợp lý. Sau này các người nên tích đức làm việc thiện, sau khi c.h.ế.t số tiền này một xu cũng không mang đi được. Nhưng nếu các người nợ nhân quả, dù các người có ngàn vạn cũng vô dụng."
Gia đình Long tiên sinh và Tôn tiên sinh liên tục gật đầu, biết đây là đụng trúng cao nhân chân chính, không thể so với mấy lão Nam đạo kia.
Long phu nhân càng vội vàng mở miệng nói: "Độc đạo trưởng nói đúng, ngày sau chúng tôi nhất định ngày ngày làm việc tốt."
Ngay sau đó, nhà họ Tôn và nhà họ Long đã trò chuyện với chúng tôi một hồi.
Sư phụ và những người khác cũng không nói nhảm nhiều, chỉ nhắc nhở bọn họ vài câu.
Đồng thời, tôi ở bên cạnh nhắc nhở một câu, nói bọn họ nhớ đưa thanh bảo đao ngự tiền này cho lão Phong.
Long tiên sinh căn bản không nói hai lời, đối với gia đình của ông ta, dùng 10 - 20 vạn có thể mua được bình an cho người một nhà, đã là buôn bán có lời.
Đừng nói chuôi này là bảo đao ngự tiền, cho dù mua thêm hai cái nữa, ông ta cũng sẽ không nhíu mày.
Lúc này, tiền thù lao cũng đã được quyết định.
Tiền thù lao là mười vạn, cộng với một thanh bảo đao ngự tiền có giá trị hơn mấy trăm ngàn.
Đây là cuộc làm ăn lớn nhất mà tôi kiếm được kể từ khi đi theo sư phụ.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, mọi người đều buồn ngủ, dưới sự sắp xếp của Long tiên sinh, chúng tôi đã ngủ lại trong căn nhà này một đêm.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, trời đã gần trưa.
Buổi trưa, theo lời mời ân cần của Tôn tiên sinh và Long tiên sinh, bọn họ đã đặt cho chúng tôi một bàn tiệc trong một khách sạn lớn nhất thành phố.
Trong khoảng thời gian này, mười vạn đã được chuyển vào tài khoản.
Dựa theo đầu người, mỗi người đều có thể nhận được hơn một vạn sáu ngàn tệ.