Minh Hôn - 550
Cập nhật lúc: 2024-07-17 11:42:10
Lượt xem: 20
Mỗi dãy phòng sẽ thấp hơn giá thị trường khoảng 20%. Thông qua các phương thức cửa hàng thương mại và nhà ở giá rẻ từ đó sẽ đạt được lợi nhuận.
Quyết định này bị giám đốc điều hành của công ty chi nhánh nhất trí phản đối. Thậm chí, các thành viên cấp cao của tập đoàn cũng không ủng hộ với triết lý kinh doanh này của Tiểu Mạn.
Bọn họ nói rằng công ty họ không phải là nơi làm từ thiện, xây nhà là để kiếm tiền, không phải giúp đỡ dân nghèo.
Do đó, Tiểu Mạn đã chống lại mọi ý kiến và nhất quyết làm như vậy.
Vì vậy Tiểu Mạn đã khiến nhiều người tức giận.
Hiện tại, không chỉ giám đốc tập đoàn đang chờ xem trò cười của Tiểu Mạn mà còn có các bộ phận của công ty chi nhánh, đều không nghe theo sự điều động của Tiểu Mạn.
Nhưng không sao, Tiểu Mạn đều có thể khắc chế.
Nhưng một tuần trước đã xảy ra vấn đề. Tại công trường đào ra một chiếc quan tài. Chuyện này xuất hiện ở công trường vốn dĩ cũng bình thường, cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Kết quả là sáng hôm sau, người lái máy xúc đột ngột qua đời trong ký túc xá của nhân viên.
Sau đó liên tiếp ba ngày, miễn là công nhân có tiếp xúc qua chiếc quan tài kia thì nhất định sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, không một ai may mắn thoát khỏi.
Hiện tại, toàn bộ công nhân ở công trường đều vô cùng hoảng sợ. Việc thi công đã tạm dừng hai ngày.
Người ta đều nói là đã đào ra lệ quỷ. Việc này là do lệ quỷ lấy mạng.
Tiểu Mạn biết rõ, trên thế giới này không hề thái bình như vẻ ngoài của nó. Cho nên cô ấy tin tưởng vào lời nói là do lệ quỷ.
Nếu không di chuyển được chiếc quan tài đó, việc thi công chắc chắn sẽ không thể tiếp tục, thậm chí còn có khả năng sẽ tiếp tục có người chết.
Tiểu Mạn rất hiếu thắng. Cô ấy không muốn mỗi khi gặp khó khăn thì lại đi tìm mẹ.
Bởi vậy, cô ấy cũng không đi nhờ chú Tần giúp đỡ mà ngược lại đã nghĩ tới tôi.
Vì vậy cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi, hy vọng tôi sẽ ra tay, giúp cô ấy giải quyết chuyện trên công trường.
Sau khi nghe rõ đầu đuôi, tôi lập tức nói với điện thoại: “Tiểu Mạn, chuyện này cậu cứ yên tâm. Nếu đã tìm tới tớ, tớ nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho cậu!”
“Thật không? Nếu vậy thì tốt quá. Vậy khi nào thì cậu có thể tới đây?” Trong điện thoại truyền đến âm thanh vui sướng của Tiểu Mạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/550.html.]
Loại chuyện này thời gian không còn nhiều, không chút do dự, tôi lại nói với Tiểu Mạn lần nữa: "Cậu cứ ở đó chờ tớ. Tôi thu dọn đồ đạc xong thì sẽ tới đó ngay!”
Sau khi Tiểu Mạn nghe được câu trả lời của tôi, cô ấy lại nổi hứng tâm sự với tôi vài câu, sau đó thì cúp điện thoại.
Điện thoại mới vừa cúp, sư phụ ngồi ở ghế bập bênh hỏi một câu: “Sao vậy? Gặp chuyện hả?”
Tôi trịnh trọng gật đầu: "Ừm! Là Tiểu Mạn gọi tới. Cậu ấy nói ở công trường đào được một chiếc quan tài cũ, hiện đã có vài người chết! Kêu con qua đó nhìn xem..."
***************
Sư phụ đương nhiên biết chuyện của Tiểu Mạn, lúc này nghe tôi nói như vậy, ông cũng híp mắt lại, sau đó nói: “Nếu người ta đã tìm tới cửa, chuyện này đương nhiên phải nhanh chóng đi kiểm tra, con có muốn vi sư đi cùng không?"
Nghe sư phụ nói như vậy, tôi vốn muốn sư phụ đi đến đó với tôi.
Nhưng lời còn chưa nói ra, sư phụ đã “Khục khục” ho khan vài tiếng, hiển nhiên là bị cảm.
Vì vậy tôi đành phải mở miệng nói với sư phụ: "Không cần đâu sư phụ, để con tự mình đi qua xem trước là được, nếu không giải quyết được thì con sẽ mời sư phụ qua đó!"
Sư phụ lau mũi nói: "Ừm, như vậy cũng được. Đi tôi luyện nhiều một chút, đối với con cũng có chỗ lợi!! Nhưng để con đi một mình thì vi sư cũng có chút lo lắng, con gọi Tiểu Phong và cô gái kia đi qua đó đi! Ba người các con ở cùng nhau, cũng trợ giúp cho con được nhiều thứ."
"Cứ làm như vậy đi!"
Tôi đáp lời, sau đó thu thập những gì cần mang theo.
Sau khi thắp nhang lên hai linh bài xong, tôi chào tạm biệt sư phụ rồi bước ra ngoài.
Lúc ra tới cửa, tôi gọi điện thoại cho lão Phong và Dương Tuyết tới, lão Phong chỉ bị trật khớp vai mà thôi, hơn nữa thể trạng của cậu ấy rất tốt, cho nên hiện tại đã khá ổn rồi.
Lúc này lại nghe nói tôi muốn ra ngoài làm việc, cho nên cậu ấy đã lập tức đồng ý.
Còn bên phía Dương Tuyết, sau khi nhận được cuộc gọi của tôi, cô ấy nói là mình đang phác họa cây cỏ ở bên ngoài.
Vừa nghe đến từ "phác họa", tôi lại nghĩ đến việc Thượng Quan Thư đã lấy bức tranh vẽ phác họa của tôi dán ở trên quan tài sắt, trong lòng cảm thấy có chút ớn lạnh.
Nhưng sau một thoáng do dự, tôi đã nói ra mục đích của mình.
Dương Tuyết rất quan tâm với việc trảm yêu trừ ma, cho nên cũng không nói nhiều lời, kêu chúng tôi đến lúc đó đón cô ấy ở cổng trường là được, còn cô ấy sẽ trở về chuẩn bị một ít dụng cụ.