Minh Hôn - 638
Cập nhật lúc: 2024-07-20 16:40:08
Lượt xem: 22
"Có thể cứu anh, nhưng phải có tiền thù lao, hơn nữa thù lao còn rất cao nha! Dẫu sao tôi cũng phải trả nợ âm cho anh." Tôi cũng không nói nhảm, đưa tay ra đòi tiền. Đối với loại người này, hôm nay tôi phải gõ c.h.ế.t anh ta!
"Được được được, vậy làm phiền đại sư. Đại sư ngài nói, muốn, muốn bao nhiêu tiền để trả nợ âm cho tôi?" Anh Hổ hoàn toàn hoảng hốt.
Tôi cũng không nói nhảm, sử dụng công phu sư tử ngoạm: "Tục ngữ có câu, có tiền có thể bắt quỷ xoay cối, theo như lời anh nói thì tình hình của anh đã rất nghiêm trọng. Anh đưa cho tôi 100 vạn đi!"
"A! Nhiều, nhiều như vậy sao?" Anh Hổ bị dọa đến choáng váng.
"Anh không có 100 vạn?"
“Không có!”
"80 vạn?"
“Không có!”
". . ."
"10 vạn?"
"Không có?"
"Vậy anh có bao nhiêu?" Tôi cau mày, nghĩ những kẻ cho vay nặng lãi này hẳn là rất có tiền mới đúng, kết quả tên này cũng không lấy được ra được một trăm vạn.
Cuối cùng tôi nghe anh Hổ nói: "Đại, đại sư, bây giờ tôi chỉ còn 5 vạn."
"Chỉ có nhiêu đó? Có phải anh đang trêu chọc tôi? Chẳng phải anh cho vay nặng lãi sao? Hơn nữa, chỉ có nhiêu đó tiền, làm sao tôi có thể cứu anh?"
Anh Hổ sợ hãi, lúc này giống như bắt lấy cộng rơm cứu mạng.
Lần nữa cầu xin tôi, sau đó lấy điện thoại ra mở tài khoản ngân hàng lên cho tôi xem.
Anh ta nói số tiền anh ta "kiếm được", đều đã bị lũ bạn xấu của anh ta phung phí hết.
Tôi thấy anh Hổ thực sự không có tiền, cuối cùng cũng không khách khí, lấy luôn 5 vạn còn lại của anh ta.
Sau khi chuyển tiền thành công, anh Hổ kích động hỏi lại tôi một lần nữa: "Đại sư, bây giờ tôi đã chuyển tiền cho ngài, nhanh, nhanh cứu tôi đi!"
Giữa lời nói, đôi mắt của anh ta mở to, dường như tròng mắt muốn lồi ra.
Tôi cười thầm trong lòng, giúp anh sao? Bây giờ tôi chỉ mới giải quyết chuyện cho vay nặng lãi, anh còn chưa giải quyết chuyện bắt cóc buôn bán trẻ em đâu!
Tôi lạnh lùng nói: "Được rồi, bây giờ anh đến đồn cảnh sát đầu thú đi!"
"Đầu, đầu thú?" Anh Hổ kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng.
"Anh đã làm gì, trong lòng anh biết rõ, hơn nữa tôi cũng đã biết. Bây giờ anh đưa tiền, cũng chỉ có thể coi là một món nợ tiền bạc. Những chuyện anh đã làm, anh phải tự mình trả lại! Chỉ cần anh đi đầu thú, những thứ bẩn thỉu kia sẽ rời đi! Dù sao chỗ đó cũng có dương khí rất nặng, người ta thấy anh nhận tội, cũng sẽ không đến tìm anh nữa." Tôi nói một cách hời hợt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/638.html.]
Tôi càng bình tĩnh như vậy, anh Hổ càng không bình tĩnh.
Ba ngày ba đêm bị dày vò, làm cho tinh thần của anh ta có chút rối loạn.
Vừa nghĩ đến những âm thanh kỳ lạ ở bên tai, thấy những khuôn mặt trắng hếu, anh ta không thể không run rẩy.
Hơn nữa anh ta nhớ tới chuyện gần đây mình mới bán trẻ em, càng làm cho anh ta vô cùng hoảng sợ.
Anh ta do dự trong một lúc: "Đại, đại sư, còn, còn có cách nào khác không? Tôi, tôi không muốn vào tù!" Nói xong, tên này bật khóc.
"Không!" Tôi trả lời dứt khoát.
Anh Hổ vừa nghe, cả người mềm nhũn, trực tiếp ngồi sụp trên mặt đất.
Tôi cũng không thúc giục anh ta, chỉ ngồi trên ghế sofa hút thuốc.
Một bên là đầu thú, sau đó thoát khỏi những du hồn dã quỷ, những thứ đồ bẩn thỉu đã khiến anh ta không thể ngủ làm cho anh ta sợ hãi.
Một bên là vĩnh viễn rơi vào hoàn cảnh sợ hãi, bị giày vò về thể xác lẫn tinh thần theo thời gian.
Anh Hổ chần chừ một lúc, nhưng lúc này, bên tai anh ta lại xuất hiện một số âm thanh kỳ lạ.
Anh ta đột nhiên hét lên, sợ hãi nhìn xung quanh: "Không, đừng lại gần tôi, không phải tôi, không phải tôi làm hại các người. Tôi sẽ đi đầu thú, bây giờ tôi sẽ đi đầu thú! Đừng, đừng đến tìm tôi nữa..."
Nói xong, anh Hổ co chân chạy ra ngoài phòng.
Nhìn bộ dạng kia của anh ta, tinh thần chắc đã rối loạn rồi.
Tất nhiên, tôi tin rằng anh ta sẽ đi đầu thú.
Nếu anh ta không đi, tôi sẽ không giải trừ bùa âm cho anh ta, để anh ta sợ hãi mọi lúc mọi nơi, làm cho anh ta không gây họa cho người khác được nữa...
**************
Mấy ngày nay đã sớm tra tấn anh Hổ đau đến không muốn sống, có thể nói là thần kinh đã đến cực hạn.
Ba ngày ba đêm không ngủ, liên tục ám ảnh tinh thần, cùng với những nỗi sợ không giải thích được về du hồn, khiến anh Hổ đạt tới cực hạn.
Bây giờ nghe tôi nói như vậy, đã không thể bình tĩnh.
Cùng lúc đó, bên tai lại xuất hiện một số âm thanh kỳ lạ, anh ta gào khóc rồi chạy ra ngoài, trong chớp mắt đã chui vào trong xe.
Với tiếng gầm gú của xe, anh Hổ đã lái xe đến đầu kia của đường phố.
Nhìn chiếc xe biến mất, tôi cũng không có nhiều cảm xúc.
Thậm chí cũng không có một chút cảm giác tội lỗi nào, chỉ cảm thấy xứng đáng.
Tiếp theo, tôi tiếp tục theo dõi các tin tức về việc trẻ em bị mất tích.