Minh Hôn - 657
Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:43:06
Lượt xem: 14
Lão Phong thấy tôi có chút thở hổn hển, nên ra hiệu cho tôi lui ra ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, cậu ấy sẽ thay thế tôi.
Bây giờ tôi đã mệt rồi, nên tôi gật đầu, chuẩn bị dừng lại và lui ra ngoài.
Nhưng tôi vừa cử động, ba cái chén đựng đầy nước trong mà tôi đặt lên bàn, nước bên trong đột nhiên run lên, giống như sôi trào.
Âm thanh "xèo xèo" vang lên không ngừng, nhìn thấy vậy, trong lòng tôi trở nên vui mừng.
Sư phụ và Độc đạo trưởng đang ngồi bên cạnh cũng nhìn sang.
Lão Phong trực tiếp kêu to: "Đã tới!"
Đây là tín hiệu quỷ hồn trở về, nói cách khác, có quỷ hồn đang trở về.
Nhưng tôi chưa kịp vui mừng khi thấy quỷ hồn trở về, lá cờ chiêu hồn cắm trước bàn đã kêu “răng rắc”.
Cây cột dùng để cắm lá cờ chiêu hồn, lúc này đã bị gãy một cách kỳ lạ.
************************
Tôi vừa chuẩn bị rút lui, đã xuất hiện tín hiệu quỷ hồn trở về.
Kết quả là tôi còn chưa kịp vui mừng, cột cờ chiêu hồn đã đột nhiên gãy.
Hiện tại chúng tôi đang làm gì? Chúng tôi đang chiêu hồn, nếu chiêu hồn mà không có cờ chiêu hồn, vậy thì chiêu cái rắm!
Sau khi cờ chiêu hồn bị gãy, ba chén nước trong đang sôi trào lúc này cũng trở lại bình thường.
Tôi sững sờ tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cờ chiêu hồn đang rất tốt, sao lại bị gãy rồi?
Sắc mặt của sư phụ và Độc đạo trưởng đang ngồi bên cạnh, lúc này đã nhanh chóng thay đổi, “vụt” một tiếng liền đứng dậy.
Cùng lúc đó, sư phụ kinh ngạc kêu lên: "Đoạt hồn!"
Nghe đến hai chữ “đoạt hồn”, tôi có chút sững sờ, không hiểu rõ cho lắm.
Đoạt hồn? Đoạt hồn của ai? Chẳng lẽ đang có người đoạt bảy quỷ hồn kia với tôi?
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng Độc đạo trưởng đã thu hồi tẩu thuốc lá, vội vàng chạy tới: “Tiểu Vĩ, tránh ra, xem ra chuyện này không đơn giản!”
Vừa nói xong, Độc đạo trưởng đã đi tới trước mặt tôi, cầm lấy thanh kiếm bằng gỗ đào trong tay tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/657.html.]
Sư phụ thì mắng một câu: "Mẹ nó, vốn tưởng là ngoài ý muốn, không nghĩ tới là có người đang tác quái!"
Sắc mặt sư phụ lạnh lùng, có chút tức giận.
Cả lão Phong và tôi đều không nhận ra, nhưng với đạo hạnh của sư phụ và Độc đạo trưởng thì đã nhìn thấu mọi thứ.
Tôi không chút do dự, vội vàng hỏi: "Sư phụ, rốt cuộc tình huống như thế nào vậy? Đoạt hồn gì? Có ai đang tranh đoạt quỷ hồn của bảy người này sao?"
Sư phụ gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi con chiêu hồn của bọn họ, nhưng bởi vì có người cản trở, hơn nữa đạo pháp và thủ đoạn của người này đều cao hơn con! Cho nên đã làm gãy cờ chiêu hồn của chúng ta, để con không thể chiêu hồn của bọn họ được!"
Nghe sư phụ nói như thế, tôi và lão Phong không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Nói như vậy, quỷ hồn của bảy người nhà họ Ngiêm, sớm đã bị người khác nhắm đến rồi sao?
Hoặc là nói bảy người của nhà họ Nghiêm là bị người ta hại chết?
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng trong nhất thời cũng không thể tìm ra đáp án.
Bởi vì tôi thấy cửa hàng trưởng mập mạp có biệt danh là “đầu gấu”, cũng không giống như là một yêu nhân, thậm chí còn không quen không biết với bảy người của nhà họ Nghiêm, cũng không cần phải g.i.ế.c hại bọn họ, càng không cần phải mời chúng tôi đến giúp ông ta đưa nhóm quỷ hồn này đi?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định nhìn sư phụ và Độc đạo trưởng muốn làm gì trước.
Lúc này Độc đạo trưởng đã cầm thanh kiếm gỗ đào của tôi, vung vẩy vài cái.
Sau đó cắn ngón tay, nhúng một chút chu sa, trực tiếp lau lên trên thanh kiếm gỗ đào.
Làm xong việc này, Độc đạo Trưởng hai tay kết ấn, đột nhiên hét lớn: "Cấp cấp như luật lệnh. Lên!"
Nói xong, trên tay cầm thanh kiếm gỗ đào dính đầy bột chu sa chỉ thẳng vào lá cờ chiêu hồn đã bị gãy, một cảnh tượng thần kỳ đã xuất hiện.
Lá cờ chiêu hồn kia “vụt” một tiếng dựng đứng lên, cho dù không cắm xuống dưới đất, nhưng cũng dính chặt, không nhúc nhích như bị dán keo.
Sau khi cờ chiêu hồn được dựng lên, Độc đạo trưởng bốc một nắm gạo nếp ném vào ánh nến trên bàn.
"Oanh" một đám lửa xuất hiện, trong nháy mắt đám lửa này xuất hiện, Độc đạo trưởng lại thay đổi thủ ấn, lại rống to: "Trở về!"
Thanh âm trầm thấp vang dội, theo thanh âm này xuất hiện, gió lạnh vốn biến mất, lại một lần nữa xuất hiện.
Tiếng thổi “vù vù vù” ở xung quang cũng ở không ngừng lại, nhưng dù có thổi thế nào thì ngọn nến trên bàn cũng không chịu tắt.
Không những thế, theo tiếng rống của Độc đạo trưởng, ba chén nước trong lại sôi trào lên.
Tiếng “xèo xèo xèo” vang lên không ngớt.
Dù vậy, biểu cảm của Độc đạo trưởng cũng không được dễ nhìn cho lắm, thậm chí còn có chút ngưng trọng.