Minh Hôn - 752
Cập nhật lúc: 2024-07-23 19:29:02
Lượt xem: 5
Tôi ra sức phản kháng, thậm chí rung chuông đồng.
Nhưng âm thanh của chiếc chuông đồng đã hoàn toàn bị lấn át bởi tiếng quỷ gào rống. Nó hoàn toàn bị áp chế và dường như mất đi sức mạnh vốn có.
Lúc này, tôi chỉ cảm thấy phía sau lưng tê rần. Một cơn đau nhói và một cuộc đánh úp từ xa khiến trọng tâm cơ thể của tôi không được ổn định và trực tiếp lao về phía trước.
Trước mặt tôi bất thình lình xuất hiện một con quỷ nô hung ác.
Ánh mắt của tên quỷ nô đó rất dữ tợn, vừa thấy tôi nó lập tức lao vào.
Nó bất ngờ giơ móng vuốt sắc nhọn ra và nhắm vào cổ của tôi mà vỗ xuống…
**************
Nhìn những móng vuốt đó đang vỗ xuống vô cùng nhanh, lòng tôi chợt thắt lại và thầm nghĩ không xong rồi.
Nếu mà bị thứ này chụp được thì coi như không c.h.ế.t cũng mất một tầng da.
Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi nhưng lúc này cả người tôi đều đã mất đi cân bằng.
Đừng nói là né tránh hay chống cự gì, ngay cả đứng vững cũng không thể.
Giờ phút này tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hơi thở c.h.ế.t chóc hoàn toàn bao trùm lấy tôi.
Chẳng lẽ Đinh Vĩ tôi đây cuối cùng lại c.h.ế.t như vậy sao?
Không hiểu sao suy nghĩ này lại xuất hiện trong đầu tôi.
Nhưng ngay trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, móng vuốt sắc nhọn đó chuẩn bị tấn công thì một biến cố đã xuất hiện.
Không biết Từ Lâm Tĩnh đột nhiên thoát khỏi vòng vây từ khi nào thế nhưng ngay lúc này cô ấy đã bất ngờ lao ra và trực tiếp chắn ở trước mặt tôi.
Thấy hành động này của Từ Lâm Tĩnh, tôi hoàn toàn bị sốc.
Chẳng qua tôi và cô ấy chỉ mới gặp nhau vài lần, thậm chí còn chưa phải là một người bạn chân chính nhưng lúc này, cô ấy lại lao tới dùng thân thể chắn ở trước mặt tôi.
Với cảnh tượng này và hành động như vậy khiến tôi khá là kinh ngạc.
Hai mắt không tự chủ mở lớn và tràn đầy vẻ khó hiểu.
Mà trong nháy mắt, tôi nghe được một tiếng “Phanh” vang lên.
Móng vuốt sắc bén của tên quỷ nô đó trực tiếp vỗ vào thanh kiếm gỗ đào trong tay của Từ Lâm Tĩnh.
Ngay cả như vậy cũng không thể hoàn toàn ngăn cản đòn tấn công của tên quỷ nô đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/752.html.]
Đầu móng vuốt sắc nhọn trực tiếp xé rách quần áo trước cổ của cô ấy và tạo ra một vết cắt tương đối nông ở trên cổ.
Tên quỷ nô đó thấy đòn kết liễu này của nó bị ngăn lại nên nó có vẻ vô cùng phẫn nộ và lập tức lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Nó gầm lên với Từ Lâm Tĩnh và vung móng vuốt thứ hai của mình ra.
Đột nhiên, một luồng âm lực mạnh mẽ xuất hiện.
Từ Lâm Tĩnh có thể cảm nhận được luồng âm lực đó nhưng chỉ có thể tiếp tục bị động ngăn cản.
Nhưng sau khi quỷ nô được gia tăng sức mạnh, cô ấy có thể tiếp tục ngăn chặn khi đạo khí của cô ấy đã cạn kiệt hay không?
Một tiếng nổ “Phanh” vang lên, Từ Lâm Tĩnh trực tiếp bị đánh bay và lộn một vòng trên mặt đất cùng với tôi ở phía sau.
Tôi không sao tại vì có Từ Lâm Tĩnh chống đỡ ở phía trước nên cũng đỡ phần nào nhưng tình trạng của Từ Lâm Tĩnh thì không ổn cho lắm. Cô ấy trực tiếp đối mặt với âm lực mạnh mẽ như vậy nên đã bị chấn thương ngay tại chỗ.
Còn chưa kịp đứng dậy, Từ Lâm Tĩnh đã “Phụt” ra một ngụm m.á.u tươi, trực tiếp nhuộm đỏ quần áo của mình. Cơ thể của Từ Lâm Tĩnh lúc này cũng bị trọng thương và mất đi sức chiến đấu.
Thấy vậy, trên mặt tôi lộ ra vẻ lo lắng và vội vàng tiến lại gần: “Từ Lâm Tĩnh, Từ Lâm Tĩnh!”
Khóe miệng Từ Lâm Tĩnh chảy máu, cô ấy thở hổn hển, nhìn tôi gắng sức nói: “Tôi, tôi, tôi có thể, có thể sắp c.h.ế.t rồi…”
Nói xong, Từ Lâm Tĩnh khẽ mỉm cười.
“Không đâu, chúng ta có thể g.i.ế.c thêm mấy đợt nữa!” Nói xong, tôi đang định đỡ Từ Lâm Tĩnh dậy.
Cơ thể Từ Lâm Tĩnh mềm nhũn, lúc này rất khó để tôi nâng cô ấy dậy.
Mà tên quỷ nô đó cũng đang lao đến tấn công. Tôi nắm chặt kiếm gỗ đào, một bên đỡ Từ Lâm Tĩnh, một bên c.h.é.m g.i.ế.c đám quỷ nô đó.
Lúc này Từ Lâm Tĩnh rất yếu, vừa rồi cô ấy bị âm lực làm tổn thương nghiêm trọng, giờ phút này cô ấy không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn tôi như vậy.
Trong miệng tôi điên cuồng hét lên “A A”. Tôi liều mạng che chở Từ Lâm Tĩnh, không ngừng ngăn cản quỷ nô ở xung quanh và không ngừng c.h.é.m g.i.ế.c thi quái ở bốn phía.
Ngoại trừ tôi ở đây, Tiểu Mỹ sau khi hóa thành thú lúc này cũng đã bị đả thương bởi một con thi quái và cũng bị chấn thương bởi âm khí của một vài tên quỷ nô.
Cuối cùng cơ thể chợt lóe lên và hóa thành một con hồ ly nhỏ bị thương.
“Tiểu Mỹ!” Tôi gào lên một tiếng và muốn đi cứu Tiểu Mỹ.
Nhưng có nhiều quỷ nô ngăn cản như vậy thì sao tôi có thể tới gần cho được?
Ngay cả bản thân tôi cũng khó mà tự bảo vệ mình được.
“Phanh”, phía sau lưng tôi lại truyền đến một cơn đau nhức. Sau đó cả người tôi lại nhào về phía trước và ngã trên mặt đất.