Minh Hôn - 790
Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:24:11
Lượt xem: 20
Một ngàn tỷ tệ nghe thì có vẻ nhiều, nhưng nếu đổi thành tiền địa phủ thì nhiều lắm cũng chỉ bằng một hai xấp tiền giấy mà thôi, cũng không phải vấn đề gì lớn.
Vì vậy tôi vội vàng gật đầu: "Được, được! Cái này không thành vấn đề, không thành vấn đề, sau khi tôi trở về liền đốt cho hai vị Vô Thường lão gia."
Bạch Vô Thường nghe vậy thì cười tươi như hoa.
Nhưng Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu ở bên cạnh hắn nghe vậy, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nặng nề chen vào nói: "Thêm hai ngọn núi vàng thỏi, ba chiếc thuyền châu báu."
Nghe Phạm Vô Cứu thêm yêu cầu, muốn ba chiếc thuyền chở châu báu và hai ngọn núi vàng thỏi, tôi cũng không cảm thấy gì.
Những thứ này đều làm bằng giấy, mặc dù làm ra hai ngọn núi vàng thỏi có chút phiền phức, nhưng muốn làm được hai ngọn núi vàng thỏi này thì nhiều nhất cũng phải mất đến hai ba ngày.
Vì vậy, tôi tiếp tục gật đầu: "Được, được, tôi sẽ nhớ kỹ, nhất định sẽ làm theo."
Thấy tôi đồng ý nhanh như vậy, Phạm Vô Cửu lại liếc mắt nhìn tôi thêm một cái, lại nói: "Còn phải thêm mấy cô hầu nữ nữa!"
Sắc mặt của tôi vẫn đang rất nghiêm túc, nhưng nghe đến đây, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, bị nghẹn mà chết.
Cái gì? Còn muốn mấy cô hầu nữ nữa sao? Sao không đi cướp luôn đi?
Lúc đó tôi có hơi bối rối: "Hầu, hầu nữ sao?”
Khuôn mặt của Phạm Vô Cứu vẫn là cái dáng vẻ như ai cũng thiếu nợ ông ta 500 vạn tệ: "Đúng vậy, ít nhất là mười người. Trong đó phải có ba người đến từ Âu Mỹ!"
Phạm Vô Cứu dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói, nhưng người đứng ở trước mặt ông ta là tôi đây thì như c.h.ế.t lặng.
Hầu nữ? Còn phải thuộc phong cách Âu Mỹ sao? Tôi lộ ra vẻ mặt không thể tin được, dáng vẻ khiếp sợ, còn có loại thao tác này?
Nhưng Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu thấy tôi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Nhóc con, chẳng lẽ cậu không đồng ý?”
Vừa nói, người này còn giơ Khốc Tang Bổng ở trong tay lên.
Tôi thấy tên này giơ Khốc Tang Bổng ở trong tay lên thì cảm thấy ớn lạnh, cũng không dám nghĩ nhiều nữa: "Đồng ý, tôi đồng ý, 10 người, tôi nhớ rõ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/790.html.]
"Hừ! Nhớ kỹ, Bản Âm hạn cho cậu trong vòng ba ngày, nhất định phải đốt những thứ này cho Bản Âm, nếu thiếu mất một thứ, vậy cậu cứ chờ c.h.ế.t đi!" Phạm Vô Cứu nói rất hùng hồn, rất thô bạo, hoàn toàn khác với khuôn mặt tươi cười của Tạ Tất An.
“Vâng, vâng.” Tôi tiếp tục vừa gật đầu vừa trả lời.
Nhưng trong lòng tôi lại vô cùng băn khoăn, tôi không ngờ cái tên Phạm Vô Cứu này lại có sở thích như vậy, thích hàng Âu Mỹ.
Nhưng vẻ mặt của tôi cũng không thay đổi, cũng không dám tỏ ra bất kính.
Phạm Vô Cứu nghe đến đó, lại thấy tôi gật đầu đồng ý thì kéo mạnh tôi một cái.
Ngay lập tức, chỉ nghe tiếng xích sắt “lạch cạch” vang lên, những sợi xích sắt vốn đang quấn quanh eo tôi, lúc này lập tức được thu lại.
Nhìn xiềng xích quanh eo biến mất, trong lòng tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn, cảm ơn hai vị Vô Thường lão gia!” Tôi tỏ ra cung kính nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ sợ hãi, thậm chí còn hướng về phía bọn họ mà hành lễ.
"Ha ha ha, đi thôi! Cậu chỉ cần nằm trực tiếp lên cơ thể của mình là có thể hồi hồn, sau khi trở về nhớ đốt đồ vật sớm một chút!" Bạch Vô Thường ngoài cười nhưng trong không cười, cắn răng nói từng chữ một.
Tôi vội vàng gật đầu, rồi định quay người hồi hồn.
Nhưng ngay khi tôi quay người lại thì lại ngây ngẩn cả người.
Một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu tôi, nếu tôi đã gặp được Hắc Bạch Vô Thường lão gia, tại sao tôi không kể cho bọn họ nghe về chuyện của núi Lang Nha?
Chỉ cần hai vị quỷ sai này ra tay, chẳng phải tất cả quỷ nô, thi quái, yêu đạo gì đó ở chỗ kia đều bị xử lý sao?
Bằng cách này, chẳng phải có thể giải quyết một số chướng ngại lớn trong công cuộc báo thù và tiêu diệt Tà giáo Mắt Quỷ của Thượng Quan Thư hay sao?
Vừa nghĩ tới đây, tôi đã quay người lại ngay tại chỗ, chắp tay hướng về phía Hắc Bạch Vô Thường, sau đó nói: "Hai vị Vô Thường lão gia, đệ tử bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, phải bẩm báo với hai vị Vô Thường lão gia một tiếng."
"Ồ? Chuyện gì?" Bạch Vô Thường có chút hứng thú hỏi.
Tôi không chút do dự, trực tiếp mở miệng nói: "Hồi bẩm Bạch Vô Thường lão gia, là như vầy. Ở chỗ này của chúng tôi xuất hiện một ít yêu đạo, những tên yêu đạo đó truy tìm u hồn dã quỷ, luyện thành ác quỷ, gây hoạ cho một phương. Hơn nữa hiện đang ẩn náu trong khe núi của núi Lang Nha, cho nên đệ tử muốn mời hai vị Vô Thường lão gia ra tay, tiêu diệt lũ yêu đạo này! Thu những con quỷ nô làm ác đó.”
Bạch Vô Thường nghe đến đây thì hơi ngây ra một lúc, sau đó nở một nụ cười khổ: "Nhóc con, có chỗ cậu không biết, hai anh em Hắc Bạch Vô Thường chúng tôi chỉ phụ trách việc câu hồn, còn những chuyện khác đều có người lo liệu. Hơn nữa chúng sinh muôn nghìn, hết thảy đều có quỹ đạo của chính mình, chuyện của thế gian đều do thế gian giải quyết. Còn tôi thân là âm sai, chỉ có thể làm theo Thiên Đạo, cho dù muốn giúp cậu thì cũng không thể làm gì."