Minh Hôn - 801
Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:27:39
Lượt xem: 38
Nhưng tại sao khi tôi thi triển bùa chú, cơ thể của bà cụ lại không có phản ứng gì?
Càng kỳ quái hơn chính là, sư phụ còn nói đối phương không phải là yêu quái, điều này làm tôi cảm thấy khó hiểu.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi ra khỏi phòng.
Tôi mang theo vẻ mặt khó hiểu mà nói với sư phụ: "Sư phụ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cái đuôi của bà cụ rõ ràng là đuôi chuột!"
Sư phụ cau mày: "Cái này sư phụ biết, nhưng vừa rồi con cũng nhìn thấy rồi đấy, bà cụ vẫn là bà cụ, không phải là yêu quái hay bị yêu hồn bám thân."
"Vậy, vậy thì làm sao lại có đuôi chuột? Chẳng lẽ bà cụ bị đột biến gien sao?" Tôi không cho rằng, loại phim giả tưởng của Mỹ sẽ xuất hiện ở đây.
Hình như sư phụ có chút lo lắng, lắc đầu với tôi.
Nhưng vào lúc này, giọng nói kinh hãi của bà cụ từ trong phòng truyền ra: "Cái, đây là cái gì? Tôi, làm sao tôi lại có đuôi..."
Vừa nói đến đây, giọng nói của bà cụ đột ngột dừng lại.
Ngay sau đó, cô Chu hét lên một tiếng: "Mẹ, mẹ..."
Thấy trong phòng đã xảy ra chuyện, tôi và sư phụ cũng vội vã chạy vào phòng.
Chỉ thấy bà cụ có đuôi kia đã bất tỉnh.
Tôi và sư phụ đi lên kiểm tra, bà cụ chỉ hôn mê mà thôi, vấn đề cũng không nghiêm trọng.
Hai mắt của cô Chu đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: "Đinh, Đinh đạo trưởng, mẹ của tôi bị làm sao vậy? Bà ấy, tại sao bà ấy lại có đuôi?"
Sư phụ thở dài, lắc đầu nói: "Trong lúc nhất thời, bần đạo cũng không nói ra được, nhưng hiện tại mẹ của cô vẫn là con người, cũng không bị thứ bẩn thỉu nào bám lên người, nhưng nghĩ kỹ lại, hết thảy những điều này có thể có liên quan đến chồng của cô.”
Khi cô Chu nghe đến đó, cô ấy đã bật khóc và bắt đầu lo lắng cho chồng mình.
Hai đứa con của cô ấy rất hiểu chuyện, lúc này còn đang an ủi cô ấy.
Sau đó, cô Chu đã bình tĩnh lại, chúng tôi mới yêu cầu cô ấy gọi điện cho chồng mình và hỏi khi nào thì anh ta sẽ trở về nhà.
Nhưng điện thoại của cô Chu vừa mới kết nối thì bên kia đã cúp máy.
Sau đó, cô Chu nhận được một tin nhắn.
Nói tối nay anh ta sẽ không về nhà, muốn ở lại công ty để tăng ca.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/801.html.]
Ngoài ra, trong đó còn có một lời nhắc nhở rất quan trọng, buổi sáng khi anh ta rời đi, anh ta đã lau người cho mẹ mình, nói hôm nay cô Chu không cần phải lau người cho mẹ anh ta.
Thấy vậy, sư phụ và tôi đều cau mày.
Ngay lập tức đưa ra phán đoán cái đuôi mọc ở trên m.ô.n.g của bà cụ nhất định có liên quan đến chồng của cô Chu.
Vừa rồi cô Chu định lau người cho bà cụ, lại vô tình nhìn thấy đuôi chuột.
Kết quả là, cô Chu vô cùng sợ hãi rồi hét lên.
Nhưng Hoàng tiên sinh này, tại sao phải nhắc cô Chu không được lau người cho bà cụ?
Rõ ràng, Hoàng tiên sinh đã sớm biết đến chuyện bà cụ có một cái đuôi chuột ở sau mông, cho nên anh ta muốn che giấu sự thật.
Nhưng tại sao anh ta lại làm vậy? Chắc chắn ở phía sau, phải có một bí mật không muốn để người khác biết đến.
Đồng thời, sư phụ và tôi đều cảm thấy rất tò mò. Hoàng tiên sinh bây giờ là loại tồn tại nào, rốt cuộc anh ta đã gặp phải chuyện gì?
Vì tối nay chồng cô Chu không về, cho nên tôi liền mở miệng hỏi: “Cô Chu, cô có biết địa chỉ chính xác nơi chồng của cô đang làm việc không?”
Cô Chu do dự một lúc rồi nói với sư phụ và tôi: "Nơi làm việc của chồng tôi có tên gọi là công ty trách nhiệm hữu hạn Minh Hậu, nằm ở phía Tây cách chỗ chúng tôi 20 phút đi xe..."
**************************
Nghe cô Chu nhắc đến nơi chồng của cô ấy làm việc, tôi không khỏi lẩm bẩm một mình: Công ty trách nhiệm hữu hạn Minh Hậu!
Khi cô Chu nghe tôi nói, cô ấy đứng ở bên cạnh trực tiếp gật đầu: "Đúng vậy, là công ty trách nhiệm hữu hạn Minh Hậu. Chồng tôi nói đó là một công ty mới mở chuyên vận chuyển đồ cho những công ty lớn khác!"
Cô Chu nói xong, tôi không khỏi nhìn về phía sư phụ: "Sư phụ, sư phụ cảm thấy chúng ta có nên tới đó không?"
Sư phụ khẽ gật đầu, sau đó nói thẳng với tôi: "Ừm! Không tận mắt nhìn thì rất khó phán đoán, nhất định phải đi một chuyến."
Nói xong, sư phụ lại quay đầu nhìn về phía cô Chu: "Cô Chu, cô cho chúng tôi xem ảnh của chồng cô đi. Cô ở nhà đợi, cũng không cần gọi điện cho chồng của mình, để chúng tôi tự mình chạy đến đó kiểm tra là được!"
Cô Chu nghe đến đó, rồi lại nhìn hai đứa trẻ ở trước mặt mình và cả ông cụ ở trong nhà, gật đầu rồi nói với chúng tôi: "Được rồi, vậy trăm sự nhờ Đinh đạo trưởng! Nhưng thực sự không cần tôi gọi điện nói với anh ấy một tiếng sao?"
"Cái này thì không cần, chẳng may chồng của cô thật sự bị thứ gì bẩn thỉu ám lấy, nếu cô nói lời này có thể khơi dậy lòng hoài nghi của thứ kia, ngược lại sẽ khiến chúng tôi khó giải quyết hơn!" Sư phụ nói.
Cô Chu nghe vậy thì gật đầu đồng ý.
Sau đó, cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh và cho tôi và sư phụ xem những bức ảnh của chồng cô ấy.