Minh Hôn - 827
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:08:40
Lượt xem: 22
Nhưng sau khi tôi nhiều lần xác nhận tin tức, cô ấy nói sẽ truyền đạt lại cho sư phụ của mình ngay lập tức.
Sau đó, chúng tôi hàn huyên thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Tiếp theo, tôi gọi cho Từ Lâm Tĩnh.
Rốt cuộc thì Dương Tuyết thuộc phái Võ Đang, Từ Lâm Tĩnh thuộc phái Mao Sơn, là hai môn phái khác nhau.
Nhưng khi gọi cho Từ Lâm Tĩnh, cô nàng này lại hạ giọng, giống như đang đi ăn trộm, nói mình đang ở trong lớp.
Nghe cô ấy nói đang trong giờ học nên tôi cúp máy, nhắn tin giải thích sự việc.
Kết quả không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, cô ấy đã gửi cho tôi một video.
Ở đầu video bên kia, Từ Lâm Tĩnh trông cực kỳ khẩn trương và phấn khích.
Cô ấy mở miệng nói với tôi: "Ông chú Đinh Vĩ này, anh làm sao vậy? Những chuyện kích thích như vậy sao lại không kêu tôi? Nhật Nguyệt Thần Giáo, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy nóng m.á.u rồi."
Thấy bộ dạng phấn khích của Từ Lâm Tĩnh, tôi trợn trắng mắt. Nhưng cũng cẩn thận giải thích toàn bộ câu chuyện và tin tức thu được từ đầu đến cuối một cách chi tiết.
Mặc dù Từ Lâm Tĩnh làm việc có chút liều, nhưng ở phương diện này cô ấy vẫn có chút chừng mực.
Nói một hồi liền lập tức gọi cho sư môn, xin sư môn định đoạt.
Sau khi cúp điện thoại, tôi tính đi ngủ.
Nhưng tôi nằm trên giường hồi lâu vẫn không tài nào chợp mắt được, vẫn luôn nghĩ đến chuyện của cô Chu.
Tình huống của gia đình cô Chu tôi cũng nắm được đại khái, trong nhà chỉ có mấy người bọn họ, cùng những thân thích còn lại hầu như không có liên lạc.
Đám tang được tổ chức sáng nay, từ việc cô Chu không thông báo cho người thân và bạn bè, có thể thấy gia đình họ không có họ hàng thân thích nào khác.
Bây giờ Hoàng tiên sinh đã chết, gia đình không có nguồn thu nhập, còn phải mang theo hai người con và một người cha si ngốc, cô ấy phải làm sao bây giờ?
Mặc dù việc này nằm ngoài khả năng và phạm vi quản lý của tôi, nhưng tôi luôn nghĩ, mình có nên làm điều gì đó hay không?
Dù sao chồng cô Chu cũng vì chúng tôi mà chết.
Nghĩ mãi, cuối cùng tôi cũng gọi một cuộc điện thoại.
Tôi gọi cho Tiểu Mạn, trong vòng bạn bè của tôi, có lẽ chỉ có Tiểu Mạn mới có thể giúp được điều này.
Lúc này cũng chỉ có thể mặt dày nhờ Tiểu Mạn ra tay giúp đỡ...
*********************
Tôi bấm vào số của Tiểu Mạn, trực tiếp ấn nút gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/827.html.]
Rất nhanh, bên phía Tiểu Mạn đã kết nối.
Bởi vì có việc cần nhờ vả, nên khi bắt máy tôi có chút khẩn trương: "Tiểu, Tiểu Mạn ..."
"Ừm! Tớ đây, có chuyện gì vậy Nguyên Bảo, nói chuyện cứ ấp a ấp úng." Tiểu Mạn ở đầu dây điện thoại bên kia hời hợt nói.
"Cái đó, cái đó, tớ có chút việc..."
"Có việc gì thì cậu cứ nói đi!" Tiểu Mạn tiếp tục.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đi thẳng vào vấn đề: “Là như này, chỗ cậu có vị trí nào còn trống, thời gian hợp lý, cách khu công nghiệp ngoại thành không xa, tiền lương kha khá, hơn nữa phù hợp với phụ nữ làm không?"
Tôi nói thẳng một hơi, Tiểu Mạn nghe xong liền ở đầu bên kia cười một tiếng: "Sao vậy Nguyên Bảo, cậu muốn giới thiệu việc làm cho cô gái nào à?"
Nghe Tiểu Mạn trêu chọc, tôi có chút xấu hổ: "Không phải cô gái, là mẹ của một đứa bé!"
"Cái gì? Mẹ của đứa bé? Cậu có con rồi à?" Tiểu Mạn kinh ngạc nói.
"Không, không, không phải con của tớ. Đó là một phụ nữ trẻ. Không, là một trong những khách hàng của tớ. Chồng cô ấy đã chết. Bây giờ không có việc làm, không có kinh tế thu vào..." Trong lúc nhất thời sốt ruột, tôi càng nói càng sai.
Tiểu Mạn nghe vậy liền "Ồ" một tiếng: "Ra là vậy! Vậy cậu đợi một chút ..."
Nói đến đây, liền nghe thấy bàn phím vang lên tiếng gõ “Lộc cộc”.
Một lúc sau, tôi lại nghe thấy Tiểu Mạn nói: “Bên kia nhà tớ có một công ty hậu cần, cậu có thể cho bạn của cậu đến đó làm việc, tớ có thể phê duyệt.”
Ngay khi nghe đến từ “hậu cần”, tôi đã nghĩ ngay đến công ty Minh Hậu.
Vì vậy tôi đã hỏi một câu dư thừa: "Tiểu Mạn, công ty hậu cần đó của cậu tên gì?"
"Hậu cần Hồng Vận nha? Có chuyện gì vậy?" Tiểu Mạn hỏi lại.
"Không không không, chỉ là hôm qua gặp chút chuyện, tình cờ liên quan đến một công ty hậu cần, hiện tại tớ có chút bóng ma tâm lý!" Tôi xấu hổ nói.
"Vậy cậu nói cho tớ biết, có chuyện gì vậy? Tớ hiện tại có chút rảnh, có phải cậu lại đi bắt quỷ không?" Tiểu Mạn có chút hứng thú hỏi.
Vì đang có việc cần nhờ nên tôi cũng nói ngắn gọn về chuyện xảy ra ngày hôm qua, chủ yếu là nguyên nhân và hậu quả.
Tất nhiên tôi không nhắc đến Nhật Nguyệt Thần Giáo hay là chuyện về nửa người nửa yêu.
Chỉ là nói đơn giản về việc chồng của khách hàng bị đồ vật dơ bẩn quấn thân.
Bây giờ anh ta đã chết, nhà họ không còn trụ cột gia đình.
Đồng thời, tôi cũng mong Tiểu Mạn có thể sắp xếp công việc cho cô Chu.
Tiểu Mạn nghe xong, đầu bên kia “ừm” hai tiếng: “Đinh Nguyên Bảo, cậu thật tốt bụng! Được rồi, chuyện này tớ sẽ giúp cậu. Bên đó còn vị trí quản lý kho hàng, người bình thường đều có thể làm được. Nhưng cô ấy là do tớ giới thiệu, nên tớ có thể tăng lương gấp đôi cho cô ấy, mua luôn bảo hiểm lại một. Nếu làm việc hơn mười năm, cô ấy có thể được hưởng các khoản vay không lãi suất và giảm giá nhà ở dành cho nhóm nhân viên!"