Minh Hôn - 831
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:13:54
Lượt xem: 20
Ngay sau đó, tôi và sư phụ bước ra khỏi cửa.
Tôi đứng ở phía sau sư phụ, dựa theo lời sư phụ bảo mà đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí có chút cứng ngắc.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đang đứng bên ngoài vô thức liếc nhìn tôi.
Nhìn thấy tôi đứng trong tư thế quân đội, vẻ mặt cứng ngắc, đôi mắt mở to, gần như không nhịn được cười.
Nhưng bây giờ trước mặt còn có trưởng lão, hai người họ tự nhiên không dám làm loạn, cũng không có thoải mái như thường ngày.
Rốt cuộc nghề này của chúng tôi rất xem trọng các quy củ.
Vừa đến cửa đã nghe thấy Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết nhịn cười, kính cẩn hô lên với sư phụ tôi: "Đinh tiền bối!"
Sư phụ mỉm cười gật đầu, đồng thời hai ông cụ cũng cúi chào sư phụ theo đúng quy củ của nghề.
Tuy rằng không quen biết nhưng chúng tôi vẫn tỏ vẻ hảo hữu.
Sư phụ tự nhiên không dám đứng yên, cũng cúi đầu chắp tay nói: "Bần đạo Đinh Hữu Thiện, hai vị hẳn là trưởng lão của hai phái Võ Đang và Mao Sơn?"
Sư phụ vừa dứt lời, Từ Lâm Tĩnh từ bên cạnh liền giới thiệu: "Đinh tiền bối, đây là sư thúc của con, Trần đạo trưởng của phái Mao Sơn."
Từ Lâm Tĩnh vừa giới thiệu xong, người được gọi là Trần đạo trưởng mỉm cười với sư phụ tôi và nói: "Bần đạo Trần Tử Dịch, nghe danh Đinh đạo trưởng đã lâu!"
Người mặc áo hoa gọi là Trần Tử Dịch, tuy là trưởng lão của một tông môn lớn như Mao Sơn, địa vị cao quý nhưng ông ấy vẫn rất khiêm tốn.
Người khác nhìn vào, có thể không thấy có gì ghê gớm.
Nhưng trong nghề của chúng tôi, sự tồn tại của trưởng lão Mao Sơn không khác gì những người điều hành của một công ty được niêm yết.
Mà chúng tôi chính là những người bán hàng rong thường xuyên bị ban quản lý đô thị đuổi.
Sư phụ tự nhiên biết rõ người ta đang khen ông ấy, loại cửa hàng nhỏ như của sư phụ, một đạo sĩ nhỏ bé còn có thể có chút danh tiếng ở địa bàn trấn Thanh Thạch này, nhưng trước mặt ông lớn của phái Mao Sơn cũng chẳng phải là cái danh gì to lớn.
Sư phụ mỉm cười, có chút xấu hổ: “Quá khen.”
Đồng thời lại nhìn về phía vị đạo sĩ đang mặc đạo bào, tay cầm phất trần bên cạnh.
"Không biết nên xưng hô với đạo trưởng như thế nào?" Sư phụ chắp tay, cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/831.html.]
Dương Tuyết ở một bên thẳng thắn giới thiệu: "Đinh tiền bối, đây là sư thúc của con."
"Bần đạo là Vương Thừa Càn của phái Võ Đang, ngưỡng mộ Đinh đạo trưởng đã lâu." Đối phương một tay cầm phất trần, một tay dựng thẳng trước ngực.
Sư phụ tự nhiên rất khách khí: "Vương đạo trưởng khách sáo rồi. Nhanh, mời vào trong, mời mọi người vào!"
Nói xong, sư phụ làm động tác mời.
Tôi là tiểu bối, khi các trưởng bối nói chuyện với nhau, tiểu bối không được chen vào, dù sao đó cũng là quy củ.
Lúc này thấy sư phụ nói mời vào, tôi mới nói: "Hai vị tiền bối, xin mời..."
Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng mỉm cười với tôi và sư phụ, sau đó theo sư phụ đi thẳng vào nhà.
Sư phụ cùng trưởng lão của hai tông môn vừa bước vào phòng, Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết liền đi tới.
Dương Tuyết là người dẫn đầu cười trêu chọc tôi, nói: "Đứng theo tư thế quân đội không tệ nha!"
Nói xong, Dương Tuyết bước vào.
Từ Lâm Tĩnh cũng cười lớn: "Ông chú Đinh, đừng căng thẳng như vậy. Trần sư thúc của tôi rất hiền lành, thỉnh thoảng chú ấy còn giúp tôi leo rank!"
Nói xong cô nàng này cũng cười "Hì hì" rồi bước vào trong.
Thật là xấu hổ. Hai cô cho rằng tôi muốn làm vậy chắc?
Hít một hơi thật sâu, tôi cũng đi theo vào cửa hàng.
Vừa bước vào phòng, sư phụ đã bảo tôi rót trà.
Về phần sư phụ đã cùng hai vị trưởng lão trò chuyện được vài câu.
Nhưng một lúc sau, đối phương đã đi thẳng vào vấn đề chính.
Lúc này, đạo trưởng Vương Thừa Càn của phái Võ Đang, người đang mặc áo choàng Đạo giáo, nói: “Đinh đạo hữu, ông hẳn là đã biết mục đích đến đây của bần đạo và Trần đạo hữu rồi phải không? Chúng ta vào vấn đề chính đi! Chúng tôi thật sự muốn biết tất cả mọi thông tin về Nhật Nguyệt Thần Giáo này. Xin Đinh đạo hữu hãy đem những gì mình biết nói cho chúng tôi…”
Sư phụ nghe vậy, lập tức trở nên nghiêm túc.
Ông ấy gật đầu với hai vị đạo trưởng, rồi bắt đầu kể cho họ nghe những gì chúng tôi đã thấy và biết được.
Tôi, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đang đứng một bên, mặc dù chúng tôi rất quen thuộc với nhau.
Nhưng trước mặt sư phụ cùng trưởng bối, chúng tôi lại không dám nói một lời, chỉ lặng lẽ đứng ở một bên...