Minh Hôn - 845
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:18:04
Lượt xem: 20
Cùng lúc đó, Hồ Lục gia lo lắng nói với tôi: "Xuất mã, không biết tên yêu đạo này đã sử dụng loại yêu pháp gì, hiện tại đạo hạnh của gã sâu không lường được, cho nên chúng tôi đã không phải là đối thủ của gã nữa. Đợi lát nữa khi chúng tôi ra tay, xuất mã cứ chạy ra bên ngoài, còn chúng tôi sẽ ở lại nơi này bảo vệ cho cậu chạy đi!"
Trong khi nói, Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi đều tỏ ra cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào những tên yêu đạo của Tà giáo đang bao vây lấy chúng tôi.
Tôi cau mày, bỏ trốn? Ở đây nhiều người như vậy, chạy trốn thì có ích lợi gì?
"Hồ Lục gia, ở đây có rất nhiều người. Chạy thì không cần, vì kế hoạch hôm nay của chúng ta, chỉ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người áo đen kia!" Sắc mặt của tôi tối sầm, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm về phía người áo đen đang cười điên cuồng ở cách đó không xa.
Nhưng lời vừa dứt, Hồ Thất Nãi liền nói: "Kim Đồng, lấy thực lực của tất cả chúng ta đều đánh không lại gã, hiện tại chỉ có thể chạy trốn, trốn được người nào thì hay người đó, nhưng Kim Đồng cũng đừng lo lắng. Cho dù chúng tôi có phải chết, cũng sẽ bảo vệ sự an toàn của Kim Đồng."
Bây giờ trưởng lão của hai tông môn lớn đều bị trọng thương sắp chết, không ai có thể chống lại tên thủ lĩnh áo đen nữa.
Hồ Thất Nãi cũng vội vàng lên tiếng, khuyên nhủ tôi một hồi nữa phải liều mạng mà lao ra ngoài, không muốn tôi ở chỗ này có bất luận sơ suất gì.
Xét cho cùng, mệnh lệnh của họ chính là bảo vệ sự an nguy của tôi.
Nhưng tôi lại cau mày, trực tiếp lắc đầu nói: "Không được, Hồ Thất Nãi, Hồ Lục gia. Nếu chạy trốn cứ coi như tôi có thể sống, vậy còn những người còn lại, sư phụ của tôi, Lão Phong, Độc đạo trưởng, còn có hai vị trưởng lão của tông môn đang bị thương nặng thì sao? Cho nên kế hoạch hiện tại chỉ có thể là tìm đường sống trong chỗ c.h.ế.t mà thôi."
Mặc dù trong lòng tôi có chút lo lắng, nhưng tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, rất nhiều lần phải đứng trước sự sống và cái chết.
Cho nên hiện tại lại gặp phải loại chuyện này, tương đối mà nói thì tôi vẫn còn khá bình tĩnh, thấy rất rõ tình thế hiện tại.
Không nói trước chúng tôi có thể trốn thoát hay không, cho dù có thể, thì hai vị trưởng lão của tông môn đã bị trọng thương kia cũng nhất định phải chết.
Bởi vì bọn họ đã mất đi sức chiến đấu, không còn khả năng trốn thoát.
Còn nữa, nếu hai vị trưởng lão này không thể trốn thoát, vậy bên phía Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh phải làm sao bây giờ?
Bọn họ chắc chắn sẽ bị trói lại, kết quả cuối cùng của bọn họ cũng chỉ có thể là bỏ mạng ở chỗ này.
Còn có Lão Tần gia, hiện tại đùi của Lão Tần gia đã bị đ.â.m xuyên, hành động bất tiện, như vậy thì còn có thể trốn thoát sao?
Tôi cũng không muốn bỏ mặc những người này để bản thân được sống, càng không muốn một mình chạy trốn, loại chuyện này tôi không thể làm được, cũng không muốn làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/845.html.]
Hơn nữa, chúng tôi không phải là không có cơ hội và khả năng lật bàn.
Lúc trước khi còn ở trong núi Lang Nha, chúng tôi đều có thể sống sót trở về, chẳng lẽ hôm nay ở nơi cứ điểm của Nhật Nguyệt Thần Giáo này còn không thể cứu vớt mạng sống của chúng tôi sao?
Sau đó tôi lại tiếp tục nói: "Hồ Lục gia, Hồ Thất Nãi, tôi sẽ không chạy trốn một mình, muốn sống thì cùng nhau sống, muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t cùng nhau. Hơn nữa, những tên yêu đạo c.h.ế.t tiệt này chưa chắc đã giữ lại được nhóm chúng ta."
Vẻ mặt của tôi ngưng trọng và không chút do dự mà nói ra.
Hồ Mỹ ở bên cạnh nhìn thấy tôi như vậy, mặc dù không nói gì nhưng sắc mặt của cô ấy đã có chút hòa nhã, không khỏi nhìn về phía tôi thêm vài lần.
Hồ Thất Nãi khi thấy tôi như vậy, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của bà ấy: "Kim Đồng, cậu nhất định không thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu không, Thánh Mẫu và toàn bộ Hồ tộc sẽ không tha cho chúng tôi."
Tôi liếc nhìn Hồ Thất Nãi, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Chúng ta đều sẽ ổn thôi!”
Nói xong, tôi chậm rãi giơ tay phải của mình lên.
Trên mu bàn tay trái của tôi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái Thái Cực Bát Quái đồ, thậm chí còn có chút khí lạnh tràn ra từ trong đó.
Đúng vậy, tôi định gọi Thượng Quan Thư.
Bây giờ cũng chỉ có Thượng Quan Thư đến đây, thì mới có thể trấp áp và cứu mọi người khỏi nguy hiểm.
“ Thượng Quan Thư.” Tôi lại gọi thêm một tiếng.
Lần này, Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi đều nghe rõ ràng, Hồ Lục gia đương nhiên biết " Thượng Quan Thư" mà tôi đang nói đến là ai.
Nghe vậy, sắc mặt của ông ấy không khỏi thay đổi: "Xuất mã, chẳng lẽ cậu muốn mời tiểu thư Thượng Quantự mình ra tay tương trợ sao?"
Nhưng tôi lại hừ lạnh một tiếng: "Tôi không chỉ muốn mời Thi Muội, mà còn muốn mời cả Thánh Mẫu đến.Tôi thật muốn nhìn xem, tên yêu đạo này có thể lợi hại đến mức nào, có thể vượt qua cả Thánh Mẫu không."
Chỉ có Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi nghe thấy những gì tôi đang nói, mà khi nghe tới đây, cả hai người đều nhịn không được mà hít phải một hơi khí lạnh.