Minh Hôn - 901
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:21:44
Lượt xem: 12
Kết quả là, những chiếc lá kia lập tức phát ra những tiếng "xèo xèo", sau đó chỉ thấy những chiếc lá màu xanh kia lập tức trở nên khô héo.
Phần thịt mềm mại ở trên lá cây đã bị ăn mòn thành từng đốm nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại đường kinh mạch như mạng nhện và những cành cây khô héo...
*******************
Đây hẳn là năng lực đặc biệt hoặc là tà thuật nào đó của yêu đồ Nhật Nguyệt Thần Giáo, rất lợi hại.
Luồng khí màu đen đó có tính ăn mòn, hiện tại xem ra, bất kể là người hay vật, chỉ cần bị luồng khí màu đen đó nhiễm vào, đều sẽ nhanh chóng bị ăn mòn.
Hơn nữa, tính ăn mòn trong luồng khí màu đen của tên yêu đạo đầu báo này càng mạnh.
Cho dù là axit thì cũng không có khả năng có thể lập tức ăn mòn sạch sẽ thịt mềm ở trên chiếc lá, cuối cùng chỉ để lại kinh mạch trên lá như vậy.
Trong lòng tôi cực kỳ chấn động, sắc mặt cũng lộ ra sự kinh hãi.
Cũng may vừa rồi tôi trốn rất nhanh, nếu không có lẽ hiện tại tôi đã là một khúc xương trắng bị ăn mòn sạch sẽ rồi.
Mặc dù trong lòng tôi vô cùng lo lắng, nhưng lúc này cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Bởi vì tên đó sau khi phát ra một luồng khí đen thì đã quay người bỏ chạy vào bên trong miếu Thành Hoàng.
Điều mà tôi phải làm bây giờ là tấn công tên này thêm một lần nữa và triệt để g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.
Tôi còn chưa kịp nhích người, Hồ Lục gia ở phía bên kia đã nổi cơn tam bành mà gầm nhẹ một tiếng: “Làm tổn thương cháu gái của tôi, đừng hòng rời đi!”
Nói xong, Hồ Lục gia lập tức lao ra ngoài, tốc độ đó cực kỳ nhanh.
Tôi cũng không dám chậm trễ, giơ Linh Đao trong tay lên rồi cũng lao về phía trước.
Trong nháy mắt, tôi và Hồ Lục gia đã lao tới cửa miếu Thành Hoàng.
Nhưng vừa tới cửa, chúng tôi đã thấy tên yêu đạo kia mở bình thuốc nhỏ ở trong tay ra, đổ ra một viên thuốc, cuối cùng là ngậm vào trong miệng rồi nuốt xuống.
Hồ Lục gia và tôi có chút bồn chồn, tự hỏi không biết người kia đang ăn gì.
Nhưng vừa mới uống thuốc xong, trong cơ thể của tên yêu đạo kia dường như lại xuất hiện sự d.a.o động của một luồng đạo khí mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại chúng tôi cũng không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ có thể tiếp tục tiến lên để g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
Nhưng ngay khi tôi và Hồ Lục gia vừa mới tiến lên một bước, đối phương đột nhiên kết thủ ấn.
Ngay khi tôi nhìn thấy đối phương kết ra loại thủ ấn này, trong lòng lập tức “Lộp bộp” một tiếng ngay tại chỗ, thủ ấn này chẳng phải là thủ ấn của Kỳ Môn Độn Giáp mà tên này đã tạo ra khi bỏ trốn vào đêm qua sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/901.html.]
Sắc mặt của tôi lập tức trở nên kinh hãi, vội vàng nói: "Không ổn rồi, ông ta muốn chạy trốn!"
Lời vừa dứt, tên yêu đạo đầu báo này đã dùng ánh mắt hung ác mà nhìn chằm chằm vào tôi và Hồ Lục gia, trong miệng lập tức khẽ kêu một tiếng: "Sắc!"
Vừa nói ra lời này, đạo khí trên người của tên yêu đạo này đột nhiên chấn động kịch liệt.
Ngay sau đó, chúng tôi chỉ thấy một luồng khí màu đen hiện ra, trong nháy mắt đã bao phủ tên yêu đạo này vào trong đó.
Mặc dù tốc độ của Hồ Lục gia rất nhanh, nhưng khoảnh khắc mà ông ấy vung móng vuốt về phía đó, vừa đúng lúc tên yêu đạo đã hoàn toàn bị bao phủ ở bên trong.
Kết quả là dưới một vuốt này, Hồ Lục gia không những không đả thương được đối phương, thậm chí là ngay cả một sợi lông cũng không giữ được.
Khi tôi bước về phía trước, chỉ thấy luồng khí đen vừa ngưng tụ này đã bắt đầu tan biến.
Vừa rồi tên yêu đạo đầu báo vẫn còn ở trong miếu Thành Hoàng, hiện tại đã biến mất không còn bóng dáng.
Mà đám khí đen này cũng nhanh chóng biến mất.
Tại vị trí mà tên yêu đạo đầu báo vừa đứng đã để lại một trận đồ bát quái.
Thấy vậy, tôi nhịn không được mà cắn răng một cái, trong lòng vô cùng tức giận: "Mẹ kiếp, lại để cho ông ta trốn thoát rồi!"
Hồ Lục gia không ngừng ngửi không khí, cố gắng tìm ra tung tích của đối phương thông qua khứu giác.
Sau khi Hồ Lục gia hít vài cái thì đột nhiên nhướng mày, trầm giọng nói: "Lối này!"
Nói xong, Hồ Lục gia lao ra khỏi cửa sổ ở bên cạnh rồi chạy tiếp.
Tôi thấy Hồ Lục gia đã tìm thấy tên yêu đạo đầu báo đang chạy trốn thông qua khứu giác của mình, trong lòng của tôi cũng bóc lên một tia hy vọng.
Không chút do dự, tôi vội vàng đi theo Hồ Lục gia và lao ra khỏi cửa sổ, sau đó đi theo Hồ Lục gia để truy kích ông ta.
Kết quả, mới đuổi theo một hai trăm mét, liền phát hiện ở trên mặt đất có vết máu.
Máu vẫn còn nóng, rõ ràng là của tên yêu đạo đầu báo kia để lại.
Tên đó đã thông qua một số phương pháp đặc thù của thuật Kỳ Môn Độn Giáp để tránh né tai mắt của chúng tôi, sau đó trốn thoát từ một khoảng cách nhất định.
Nhưng dù sao thì khoảng cách này cũng có hạn, không có khả năng khiến một người vô cớ biến mất.
Từ điều này có thể tìm ra tung tích của đối phương, khiến trong lòng tôi trở nên phấn kích rất nhiều.
Hồ Lục gia tiếp tục truy kích ở phía trước, mũi của ông ấy không ngừng ngửi ngửi, sau đó dựa theo mùi trên người của đối phương để đuổi theo.