Minh Hôn - 905
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:22:50
Lượt xem: 13
Sau khi rời khỏi Bách Thảo Đường, tôi lập tức trở về cửa hàng.
Vừa vào cửa hàng, liền nghe thấy từng tiếng kêu khẽ của sư phụ, có lẽ là do vết thương làm ông ấy cảm thấy rất khó chịu.
"Sư phụ, con về rồi đây!" Tôi vừa nói vừa đi thẳng đến sô pha.
Sư phụ hiện đang nằm trên ghế sofa, trông vô cùng mệt mỏi.
Sư phụ thấy tôi đã trở về, ngẩng đầu liếc tôi một cái: "Sao, thế nào rồi? Lão Độc đỡ hơn chưa?"
“Sư phụ yên tâm, Độc đạo trưởng đã khôi phục như bình thường, bây giờ đang suy yếu cho nên đã đi ngủ rồi!” Tôi vội nói để trấn an sư phụ.
Theo tôi thấy, mặc dù sư phụ và Độc đạo trưởng quen biết chưa lâu, nhưng mối quan hệ giữa hai người cũng không nhạt hơn Lão Tần Gia bao nhiêu.
Mối quan hệ đó giống như tôi và lão Phong, nó đã có thể được coi là sinh tử chi giao, nếu không thì trước đó Độc đạo trưởng đã không xả thân để cứu sư phụ rồi.
Nghe tôi nói xong, sư phụ không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."
Nói xong, sư phụ lại nằm xuống.
Tôi cũng không nhàn rỗi, lúc này lại đi nấu nước nóng, đồng thời lấy ra một hộp thuốc, băng gạc, cồn và các loại khác ra để chuẩn bị băng bó vết thương cho sư phụ.
Nhìn tấm lưng đẫm m.á.u của sư phụ, trong lòng tôi ít nhiều gì cũng cảm thấy tự trách.
Nếu không phải do thực lực của tôi không đủ, không đề phòng cẩn thận, không kịp phản ứng, sớm né tránh hoặc dùng kiếm đ.â.m c.h.ế.t tên yêu đạo đó, thì sư phụ đã không vì bảo vệ tôi khỏi tên yêu đạo đó mà bị thương thành ra như thế này.
Tấm lòng mà sư phụ dành cho tôi còn lớn hơn cả cha mẹ đã sinh ra tôi.
Sư phụ nuôi tôi, dạy dỗ tôi, cứu tôi mà không tiếc mạng của mình, ông ấy tốt hơn cha mẹ đã bỏ rơi tôi gấp trăm vạn lần.
Khi đang lau vết thương cho sư phụ, lúc nghe sư phụ nghiến răng phát ra tiếng “ken két”, khiến trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn, trở nên cường đại hơn nữa.
Tôi muốn trở thành một người có thể bảo vệ sư phụ, bảo vệ bạn bè của mình và Thượng Quan Thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/905.html.]
Hơn nữa, bản thân tôi còn muốn chiến đấu đến cùng với những tên yêu đạo chó má đó, nếu ngày nào còn chưa diệt trừ được những tên chó má này thì ngày đó sẽ có thêm rất nhiều người hoặc nhiều gia đình bị chúng hãm hại.
Tôi nén hận ở trong lòng, không nói lời nào, chỉ âm thầm xử lý vết thương cho sư phụ.
Nhưng mới xử lý đến một nửa, có lẽ là do sư phụ đã cảm nhận được áp lực ở trong lòng của tôi, cho nên đột nhiên mở miệng nói với tôi: "Tiểu Vĩ! Thực ra thì sư phụ không sao, con cũng đừng tự trách mình nhiều như vậy, càng không cần phải hận thù như thế."
Nghe sư phụ nói như vậy, tôi hơi sửng sốt, sau đó nói với sư phụ: "Con, con không sao, con chỉ muốn diệt trừ những yêu đạo đáng c.h.ế.t kia thôi!"
Lúc sư phụ nghe đến đây, ông ấy đột nhiên phát ra một tiếng cười "ha hả": "Tiểu Vĩ, chúng ta chỉ là những tên tán tu bơi đạo mà thôi! Còn những tên yêu đạo kia đều có thế lực ngang ngửa tông môn, là tà giáo trong giang hồ, cho nên chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Nếu không thì chỉ bằng sức mạnh của chúng ta, chắc chắn không thể chống lại bọn chúng được."
“Sư phụ, con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.” Tôi tiếp tục lên tiếng.
Sư phụ không đồng ý: "Tiểu Vĩ, thiên phú của con rất tốt. Nếu con nguyện ý đi trên con đường này, thì cũng đừng để hận thù đè nén đạo tâm của con. Đôi khi hận thù sẽ làm mờ hai mắt, vốn dĩ nó là chuyện sai trái nhưng sẽ bị lầm tưởng là chuyện đúng đắn. Hơn nữa nếu chuyện đó xảy với một người vô cùng mạnh mẽ thì cũng có khả năng khiến người đó tẩu hỏa nhập ma! Mất đi bản tâm của chính mình.”
Đồng dạng cùng một ý nghĩa, sư phụ đã nói với tôi không chỉ một lần, mà điều này khiến tôi nghe đến phát chán từ lâu rồi.
Cho nên giờ phút này lại nghe sư phụ nói như vậy thì tôi cũng không quá để ý, tẩu hỏa nhập ma? Chuyện xa vời như vậy, tôi quan tâm làm gì chứ?
Tôi chỉ tuỳ tiện “ừ ừ” hai tiếng, có thể coi là qua loa lấy lệ…
Sau đó, tôi giúp sư phụ rửa sạch miệng vết thương, cũng băng bó lại xong xuôi rồi đưa ông ấy vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Tôi đi tắm rồi trở lại phòng của mình.
Đánh nhau liên tục hai đêm, khiến cho sức lực của tôi đã cạn kiệt từ lâu, vốn muốn thử tu luyện Hoả Thiên Công thêm một lúc nữa, nhưng do mệt quá nên vừa nằm xuống giường là tôi đã ngủ thiếp đi.
Mãi đến trưa hôm sau, tôi mới mơ màng bật dậy khỏi giường.
Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, cho nên tôi đã mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.
Khi tôi ra khỏi phòng thì thấy sư phụ và Độc đạo trưởng, còn có Lão Phong đều đang ngồi ở trong nhà.
Vết thương ở phía sau lưng của sư phụ là vết thương ngoài da, cũng không bị thương đến gân cốt.
Mặc dù miệng vết thương này có chút lớn, nhưng cũng không gây trở ngại cho hành động, ngày hôm qua đã được rửa sạch và băng bó cẩn thận, hôm nay cũng không còn nghiêm trọng nữa, thậm chí vết thương cũng đã bắt đầu lành lại, cũng không đau lắm.