Minh Hôn - 917
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:26:38
Lượt xem: 18
Trên mặt mang theo vẻ ngưng trọng, tôi tiếp tục nói vào trong điện thoại: “Đừng sợ, chỉ cần lấy lá bùa ra và dán lên cửa tủ. Điều này sẽ bảo vệ sự an toàn của cô. Ngoài ra, hãy cho tôi địa chỉ cụ thể của cô. Tôi sẽ lập tức tới đó!" Nói xong, tôi đã chộp lấy túi đựng kiếm, cũng như một ít bùa chú gì đó.
Bởi vì sự tình gấp gáp, cho nên tôi đã quên báo với sư phụ một tiếng mà chạy thẳng ra khỏi cửa hàng.
Ngô Huệ Huệ rất khẩn trương, nhưng cô ấy cũng đứt quãng mà nói cho tôi biết địa chỉ cụ thể của mình.
Địa chỉ nằm trong phim trường ở phía bên kia thành phố, nhưng không phải là khu chung cư cũ như nơi ở của Tình Minh Tuyết mà là một khu chung cư kiểu Tây.
Vừa ra ngoài là tôi đã lao thẳng lên xe, sau đó nổ máy rồi lái về phía phim trường ở phía bên kia thành phố.
Vốn dĩ trên đường đi tôi muốn an ủi Ngô Huệ Huệ, để cô ấy không cần phải sợ hãi, đồng thời tôi có thể kiểm soát tình hình ở đó.
Kết quả là ngay khi tôi vừa lên xe, điện thoại của tôi đã bị ngắt kết nối mà không rõ lý do.
Tôi định gọi lại nhưng nó cứ báo không nằm trong vùng phủ sóng.
Tôi hơi lo lắng, sợ có chuyện không hay xảy ra với Ngô Huệ Huệ.
Từ chỗ tôi đến đó, cho dù có lái xe không ngừng nghỉ thì cũng phải mất khoảng một giờ.
Một giờ này nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài.
Nhưng đối với một lệ quỷ đang nhắm vào người sống mà nói, trong một giờ đồng hồ này, chúng có thể làm được rất nhiều điều.
Không biết lá bùa kia của tôi có thể bảo vệ Ngô Huệ Huệ được bao lâu, cho nên thời gian đối với tôi mà nói là rất eo hẹp.
Mặc dù tôi phải mất khoảng một giờ để đến đó, nhưng nếu Dương Tuyết từ trong nội thành mà lao tới đó thì thời gian sẽ ngắn hơn rất nhiều.
Nếu xuất phát từ trường học của bọn họ, thì sẽ đến đó sau hai mươi đến ba mươi phút.
Tôi không chút do dự mà trực tiếp gọi điện cho Dương Tuyết, bảo Dương Tuyết tới trước để tranh thủ thời gian.
Khi tôi gọi điện thoại đến thì Dương Tuyết đã đi ngủ rồi.
Dương Tuyết còn đang mơ màng mà hỏi tôi đang làm gì, tôi cũng không có thời gian mà đi buôn dưa lê với cô ấy, cho nên tôi vội vàng mở miệng nói: “Có chút chuyện, hình như Ngô Huệ Huệ đã bị lệ quỷ nhắm tới! Bên chỗ của cô gần với nơi đó, cho nên cô đi qua đó nhìn trước đi, tôi sẽ đến đó sau!”
“Cái gì? Lệ quỷ?” Dương Tuyết đột nhiên xốc lại tinh thần, dường như đang rất khiếp sợ.
“Đúng vậy, địa chỉ là khu chung cư kiểu Tây nằm cạnh phim trường...”
Tôi nói rất nhanh và bảo Dương Tuyết đến đó trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/917.html.]
Dương Tuyết không hề do dự và nói rằng cô ấy sẽ đến đó ngay.
Sau khi cúp điện thoại, tôi còn gọi điện cho Lão Phong.
Trước đó lão Phong còn cùng tôi chơi game, đương nhiên là vẫn chưa đi ngủ.
Sau khi nhận được cuộc gọi của tôi, cậu ta bảo tôi trực tiếp lái xe đến đón.
Khi tôi đến Bách Thảo Đường, Lão Phong đã đi ra khỏi cửa.
Sau khi đón Lão Phong, tôi đạp chân ga và bắt đầu lái xe về phía phim trường bên trong thành phố.
Lão Phong ngồi ở ghế phụ, cau mày nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy đang êm đẹp ở trong nhà tại sao lại chọc phải lệ quỷ chứ?”
Thấy Lão Phong hỏi, tôi cũng chỉ lắc đầu, tôi cũng có chút khó hiểu về việc này.
Tôi không biết ngọn nguồn của chuyện này. Bây giờ tôi chỉ biết Ngô Huệ Huệ đang bị quỷ quấn lấy.
Huống chi vừa rồi thời gian cấp bách, cho nên tôi cũng không có thời gian để hỏi.
Tôi chỉ trả lời Lão Phong một câu: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, vừa rồi còn chưa kịp hỏi chuyện thì điện thoại đã bị cắt đứt. Ngô Huệ Huệ nói thứ đó đang đứng ở phòng khách, còn cô ấy hiện đang trốn ở trong ngăn tủ…”
Lão Phong nghe xong, sắc mặt không khỏi có chút khó coi: “Nói như vậy, lệ quỷ kia đã đến nhà của Ngô Huệ Huệ rồi. Nhưng chúng ta đang ở xa như vậy, có lẽ sẽ không đến kịp.”
Đây chính là điều khiến tôi cảm thấy lo lắng.
Nhưng tôi vẫn nói với Lão Phong: “Tôi đã thông báo với Dương Tuyết để cô ấy đi qua đó trước. Ngoài ra, trong tay Ngô Huệ Huệ còn có một lá bùa của tôi. Hi vọng lá bùa của tôi có thể trì hoãn thêm một đoạn thời gian...”
Lão Phong khẽ gật đầu và không nói chuyện nữa.
Trong lòng nóng như lửa đốt, tôi đạp ga mạnh đến mức động cơ giống như muốn nổ tung.
Vốn cần phải mất khoảng một giờ thì mới có thể đến nơi, nhưng tôi chỉ mất có năm mươi phút là đã đến được khu chung cư nơi Ngô Huệ Huệ đang sống, sớm hơn tận mười phút.
Nhưng dọc đường đi, chúng tôi vẫn không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Dương Tuyết và Ngô Huệ Huệ nữa, mà điều này lại khiến tôi và Lão Phong càng thêm lo lắng.
Vừa đỗ xe, tôi và Lão Phong đã túm lấy túi kiếm của mình và đi thẳng vào khu chung cư.
Chúng tôi không có thẻ ra vào nên phải trèo tường để vào.
Bức tường này không cao, cũng không ngăn cản được Lão Phong và tôi.
Sau khi tôi và Lão Phong trèo tường bước vào, chúng tôi đã nhanh chóng xác định được tòa nhà nơi Ngô Huệ Huệ đang ở.