Minh Hôn - 985
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:47:17
Lượt xem: 23
Nhìn từ bên ngoài thì một chút cũng nhìn không ra đây là một nữ quỷ hung dữ.
Nhưng cho dù có nói thế nào thì tiếng đàn của Thượng Quan Thư thực sự rất êm tai.
Nó hay như thế nào thì tôi không thể diễn tả, nhưng dù sao sau khi nghe xong thì nó lại mang đến cho người ta một loại cảm giác thư giãn.
Hơn nữa, mỗi một động tác của Thượng Quan Thư đều giống như tiên tử vậy.
Tư thế quyến rũ đó giống như tiếng đàn của cô ấy, vờn quanh ở trong lòng của tôi rất lâu.
Cứ như thế, tôi đứng ở cửa bị mê mẩn đến nỗi quên mất bản thân mình đến đây để làm gì.
Sau khi Thượng Quan Thư đàn xong một khúc thì hơi ngẩng đầu lên, thấy tôi vẫn còn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ như vậy thì không khỏi cười một tiếng, sau đó mím môi nói: “Đồ cặn bã, anh ngốc rồi sao? Sao lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích!”
*************
Nghe Thượng Quan Thư nói như vậy, tôi cũng từ trong si mê mà tỉnh lại.
Sau đó thì lộ ra vẻ mặt lúng túng, gãi đầu một cái rồi nói: “Ha ha ha, do nghe hay quá cho nên tôi mới nhất thời có chút mê mẩn. Không ngờ Thi Muội cô lại đánh đàn giỏi đến thế! Sắp theo kịp nghệ thuật gia ở trên TV rồi!”
Tôi vừa cười ha ha vừa nói, mà Thượng Quan Thư nghe tôi nói xong thì không khỏi trợn mắt nhìn tôi, nhưng trên khuôn mặt của cô ấy vẫn treo một nụ cười.
Mà điều này cũng chứng minh là Thượng Quan Thư cũng có mấy phần tự tin vào cầm nghệ của mình.
“Được rồi! Chúng ta nói chuyện chính đi! Hôm nay anh đến đây là để cảm ơn tôi phải không?” Thượng Quan Thư vừa nói vừa chạm vào đàn.
“Coi như là vậy đi! Bởi vì thương thế của Độc đạo trưởng đã đỡ rồi, ngoại trừ di chứng ở mắt ra thì đã không còn vấn đề gì khác!” Tôi nói thẳng.
“Ừ! Chu Vận cũng đã nói cho tôi biết, yêu độc đã thẩm thấu vào tủy thì không thể làm gì khác được!” Thượng Quan Thư cũng phụ họa.
“Nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi cũng phải đến cảm ơn Thi Muội cô. Cảm ơn cô!” Tôi nói một cách nghiêm túc.
Thượng Quan Thư chỉ cười một tiếng coi như đón nhận.
Thấy vậy, tôi đang định kể cho cô ấy biết cách giải trừ Âm hôn mà Độc đạo trưởng đã nói vào đêm qua thì Thượng Quan Thư lại chợt lên tiếng: “Đồ cặn bã nhà anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy khiến tôi sửng sốt một chút.
Chuẩn bị sẵn sàng? Có ý gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/985.html.]
Thượng Quan Thư thấy tôi nhất thời không có phản ứng thì tiếp tục nói: “Bảy ngày sau, chúng tôi sẽ đi bình định núi Lang Nha!”
Giọng điệu của Thượng Quan Thư rất lãnh đạm, nhưng mỗi một chữ đều mang theo sự sắc bén.
Vừa nghe đến đó, trong lòng tôi lập tức “lộp bộp” một tiếng.
Mặc dù đã sớm có sự chuẩn bị và biết đám người Thượng Quan Thư sắp tấn công vào núi Lang Nha, nhưng tôi không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
“Bảy, bảy ngày sau?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, là bảy ngày sau! Chúng tôi đã chuẩn bị và sẵn sàng xuất phát, tuyệt đối không thể để cho đám Mắt Quỷ kia có cơ hội phát triển trong địa bàn của chúng tôi, nếu không, sau này sẽ khó có chỗ cho chúng tôi dung thân!” Thượng Quan Thư mới nói tới chỗ này đã đột nhiên kích động mà nắm lấy mấy sợi dây đàn.
Trong nháy mắt, phát ra vài tiếng tiếng đàn “đinh đinh đinh”, dường như còn mang theo sát ý.
Tôi theo bản năng hít vào một hơi khí lạnh, mà cái này không phải là vì sợ hãi, mà là vì phấn chấn và kích động.
Tôi trừng lớn hai mắt, đột nhiên gật đầu: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, lần này nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t đám yêu đạo c.h.ế.t tiệt đó! Cho nên bảy ngày sau, tôi nhất định sẽ có mặt!”
Nghe vậy, trên khóe miệng của Thượng Quan Thư đã gợi lên một tia mỉm cười nhàn nhạt: “Đây là trận chiến đầu tiên chống lại Mắt Quỷ của chúng tôi, cũng là trận chiến đầu tiên bắt đầu phản kháng. Thậm chí vì một trận chiến này, tôi đã chờ đợi một trăm năm.”
Nói xong, Thượng Quan Thư lại đàn thêm vài lần nữa, như thể mọi sự giận dữ ở trong lòng đều được trút hết vào trong đó.
Tiếng đàn lại “đinh đinh đinh” vang lên lần nữa, nhưng lần này, tiếng đàn lại giống như hóa thành một lưỡi đao gió, c.h.é.m thẳng vào một hòn non bộ cách đó không xa.
Trước đây tôi đã từng đề cập đến đạo hạnh của Thượng Quan Thư, cô ấy rất có thể là cường giả đã đạt tới cấp Đạo Tôn.
Lúc này, tiếng đàn hòa lẫn với sự tức giận này đã khiến lưỡi đao gió bị kích thích..
“Phanh” một tiếng, trực tiếp đánh tan hòn non bộ kia.
Còn tôi đang đứng cách đó không xa, thấy vậy thì trợn tròn mắt.
Bởi vì tôi không biết bản thân còn cần phải tu luyện bao lâu nữa thì mới có thể đạt tới thực lực này?
Sau đó, Thượng Quan Thư chậm rãi đứng dậy rồi nhìn về phía tôi: “Đồ cạn bã nam, bởi vì chuyện của Mắt Quỷ vốn dĩ không liên quan gì đến anh. Kỳ thật, anh cũng không cần phải nhúng tay vào!” Đột nhiên, Thượng Quan Thư lại nói ra một câu như vậy.
Nhưng tôi lại lập tức cảm thấy không vui.
Cái này có nghĩa là gì? Chướng mắt tôi sao? Tuy tu vi của tôi không cao, có lẽ bản thân của tôi cũng không có khả năng tạo ra bất kỳ biến hóa mang tính quyết định nào.