Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1800

Cập nhật lúc: 2025-04-01 01:49:51
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vạn Thanh Lam không chút sợ hãi, ngược lại còn cười khẩy, rồi vung tay mạnh mẽ khiến cô gái kia mất thăng bằng. “Tôi là ai?” Cô nhếch môi, tự tin đáp lại, “Là người thấy chuyện bất bình thì rút đao tương trợ! Cô có vấn đề gì à?”

Ánh mắt Vạn Thanh Lam đầy thách thức, cô đứng chắn trước Cố Duệ Hoài như một bức tường, sẵn sàng bảo vệ anh. Cô vênh mặt lên, tay khoanh lại vểnh eo, giọng nói đầy khí phách: “Hắn là chồng tương lai của cô đúng không? Cô ở ngay nơi công cộng, trước mặt mọi người lại chỉ vào mặt hắn mà mắng chửi? Cô còn dám lớn tiếng dõng dạc nói 'tôi nhìn thấy anh một lần liền cảm thấy buồn nôn một lần'? A ! Nói thật, nhìn cô mới là buồn nôn đấy!”

Quản đồng tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, toàn thân run rẩy, giọng nói mang theo sự tức giận không thể kiềm chế: “Cô biết tôi là ai không? Cô dám nói như vậy với tôi à?!”

Vạn Thanh Lam không chút e ngại, cô cười lớn một tiếng, vỗ vỗ tay và đáp lại đầy mạnh mẽ: “Cô là ai tôi không quan tâm, dù có là Thiên Vương lão tử đến đây thì tôi cũng nói như vậy thôi!”

Vạn Thanh Lam vừa dứt lời , một tràng pháo tay giòn giã vang lên .

Mọi người không hẹn mà cùng nhau bày tỏ sự tán thưởng đối với Vạn Thanh Lam. Những ánh mắt khi nhìn cô tràn đầy sự khen ngợi và tán thưởng .

Ngược lại, khi ánh mắt họ dừng trên người Quản Đồng, chỉ còn lại sự khinh thường và chán ghét.

“Cô gái này mà lấy về làm vợ, chắc chắn ba ngày một trận cãi vã nhỏ, năm ngày một trận cãi vã lớn, đúng là tai họa cho nhà chồng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1800.html.]

“Ngay giữa nơi công cộng mà đã chua ngoa đanh đá như thế, thử hỏi nếu về nhà rồi, còn có thể ra sao nữa? Người như cô ta, ai mà chịu nổi?”

“Đúng là không biết liêm sỉ! Trước mặt bao nhiêu người lại đi nhục mạ hôn phu của mình như vậy, thật sự mất hết thể diện!”

Những lời bàn tán vang lên không chút che đậy, sắc bén như những lưỡi d.a.o vô hình, từng chút một cắt vào lòng tự tôn của Quản Đồng.

Chúng khiến cô ta cảm thấy toàn thân cứng đờ. Ban nãy còn hung hăng lớn tiếng, giờ đây lại như bị dội một gáo nước lạnh. Những ánh mắt lạnh lùng và châm chọc từ xung quanh như những mũi kim đ.â.m thẳng vào người cô ta, lột trần hết thảy dáng vẻ chật vật, bẽ bàng.

Gương mặt Quản Đồng tái xanh rồi lại đỏ bừng, vừa vì tức giận, vừa vì nhục nhã. Chưa bao giờ cô ta thấy mình bị mất mặt đến thế. 

Cảm giác bị cô lập và trở thành trò cười trước mắt bao người khiến Quản Đồng không thể chịu nổi thêm nữa. Cô ta nghiến chặt răng, ánh mắt căm phẫn liếc về phía Cố Duệ Hoài, nhưng lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhanh chóng nâng chiếc xe đạp bị đổ dưới đất lên, gấp gáp đạp mạnh xuống bàn đạp, chỉ mong mau chóng thoát khỏi nơi này.

Nga

Bánh xe lăn nhanh trên mặt đường, cuốn theo sự nhục nhã và bẽ bàng của Quản Đồng, để lại phía sau những ánh mắt vẫn còn mang theo sự chán ghét và khinh thường.

Khi “nhân vật chính” của trận náo loạn rời đi, đám đông cũng dần dần tản ra. Những tiếng xì xào bàn tán kéo dài một lúc rồi cũng lặng xuống, để lại trên con phố nhỏ một bầu không khí vừa hả hê vừa thoáng chút nuối tiếc – nuối tiếc vì màn kịch hay đã kết thúc quá nhanh.

 

Loading...