Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vạn Thanh Lam quay đầu lại nhìn Cố Duệ Hoài, ánh mắt thoáng qua sự lo lắng. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh không sao chứ?” Nhưng sau đó, cô lại chép miệng, vẻ mặt không hài lòng. “Anh có còn là đàn ông không ?! Làm sao có thể để một người phụ nữ chỉ vào mũi mắng chửi mình như thế? Cô ta mắng anh thì anh phải mắng lại chứ !”
Cố Duệ Hoài vẫn giữ sắc mặt trầm mặc, ánh mắt của hắn không hề thay đổi, chỉ đáp lại một câu ngắn gọn: “Cảm ơn.”
Vạn Thanh Lam khẽ lắc đầu, không nói gì thêm. Cô quay người, hướng về phía Cố Nguyệt Hoài và Bạch Mân, vẫy tay nói: “Nguyệt Hoài, Bạch Mân, hai người về trước đi kẻo muộn . Tôi ở lại đây chờ Hoàng Bân Bân , đừng lo cho tôi.”
Khi lời nói vừa dứt, Cố Duệ Hoài vốn đang cúi đầu, tay buông thõng bên người, bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Ánh mắt của hắn nhìn theo hướng Vạn Thanh Lam vẫy tay , khi chạm phải gương mặt kia , đôi tay hắn bất giác nắm chặt lại, như thể đang kiềm chế một thứ cảm xúc nào đó.
Cố Nguyệt Hoài không thèm ngước mắt lên dù chỉ một chút, giọng nói vẫn lạnh nhạt, thản nhiên đáp:
"Ừ, ngày mai gặp lại."
Bạch Mân lại khác, cô vô thức nhìn Cố Duệ Hoài thêm một lần nữa. Người đàn ông đó vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt u ám, sâu thẳm như hồ nước không đáy, gắt gao dõi theo bóng lưng Cố Nguyệt Hoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1801.html.]
Ánh mắt ấy không hề có vẻ trách cứ hay tức giận, cũng không mang theo sự oán hận hay uất ức, mà chỉ có một nỗi niềm khó diễn tả thành lời—thứ cảm xúc phức tạp ẩn giấu trong đáy mắt, vừa như bi thương, vừa như tiếc nuối, nhưng cũng có phần cố chấp đến đáng sợ.
Bạch Mân cảm thấy khó chịu. Cô hơi nhíu mày, vô thức lùi lại một bước, đứng chắn tầm nhìn của Cố Duệ Hoài .
Bạch Mân không biết người trước mắt là ai , nhưng theo bản năng, cô không muốn Nguyệt Hoài bị cuốn vào bất cứ thứ gì liên quan đến người đàn ông này nữa.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, cô liền nhỏ giọng giục:
“Chúng ta đi thôi.”
Nói rồi, cô quay sang nói lời chào với Vạn Thanh Lam rồi nhanh chóng nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài, kéo Cố Nguyệt Hoài rời đi.
Nga
Cổ họng Cố Duệ Hoài khẽ động, bàn tay siết lại rồi lại buông ra. Hắn muốn bước lên, muốn đuổi theo, nhưng rốt cuộc, đôi chân vẫn đứng yên một chỗ, không cách nào nhấc lên nổi.
Ánh mắt của hắn khô khốc, ngột ngạt đến mức như muốn khóc mà không thể. Cảm giác bức bối trào dâng, cuối cùng chỉ có thể dùng tay lau nhẹ khóe mắt, nơi đã bắt đầu đỏ lên, như muốn dập tắt cái cảm giác nghẹn ngào đang trào lên trong lồng ngực.