Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Đình Hoài khẽ cười, nụ cười của anh mang chút khổ sở và bất lực, ánh mắt ánh lên sự mệt mỏi không thể che giấu. Anh lắc đầu, cảm giác như muốn xua tan đi những suy nghĩ phiền phức đang lẩn quẩn trong đầu mình.
"Chuyện này chẳng có gì đáng nói cả," anh nói, giọng hơi trầm xuống, "Cũng chẳng có gì vinh quang hay tự hào, nói ra chỉ tổ mất mặt xấu hổ ."
Nga
Bạch Mân nhìn vào vẻ mặt của hai người, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác khó hiểu. Cô không phải người chậm hiểu, trái lại, từ khi còn nhỏ, vì hoàn cảnh gia đình, cô đã rất nhạy bén với cảm xúc và thái độ của những người xung quanh. Nhìn ánh mắt đầy suy tư của Cố Đình Hoài, cùng với những cử chỉ có vẻ như kháng cự nhắc đến chuyện này của anh, cô đã nhận ra rằng có điều gì đó không bình thường. Cô nhớ đến ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông kia nhìn Cố Nguyệt Hoài, sự im lặng ấy không giống như giữa những người không quen biết nhau. Thay vào đó, có một lớp cảm xúc phức tạp nào đó đang ẩn giấu bên dưới.
Bạch Mân nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, không kìm được mà lên tiếng:
“Vậy hai người đang úp úp mở mở cái gì vậy? Nguyệt Hoài, em có quen người đàn ông đó sao?”
Dù Cố Nguyệt Hoài từ đầu đến cuối không tỏ ra thân thiết hay thể hiện bất kỳ sự quen biết nào với người đàn ông kia, thậm chí còn có phần lạnh lùng, xa cách, nhưng Bạch Mân có thể cảm nhận được rằng sự lạnh nhạt ấy không phải là cảm giác của người hoàn toàn xa lạ. Nó có vẻ như chứa đựng một sự xao động nào đó, một thứ cảm xúc mà chỉ người trong cuộc mới có thể nhận ra.
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ ngồi yên trong giây lát, suy nghĩ một chút, rồi trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng không che giấu được sự phức tạp trong tâm tư:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1804.html.]
“Đó là Cố Duệ Hoài.”
Vừa nghe đến cái tên ấy, Bạch Mân đã cảm thấy như bị sét đánh ngang tai. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Ánh mắt cô thoáng chốc trở nên mơ hồ, cảm giác như mọi thứ quanh mình bỗng trở nên xa lạ. Cô bật ra, giọng đầy nghi hoặc:
“Cố... Cố Duệ Hoài? Ý em là, người đàn ông vừa rồi chính là anh ba của em sao? Sao lại có thể như vậy được? Hắn không phải đã...”
Câu nói chưa dứt, Bạch Mân bỗng dừng lại, vẻ mặt cô có chút bối rối và lạ lẫm. Cô chỉ biết rằng Cố Duệ Hoài đã rời khỏi đội sản xuất Đại Lao Tử từ lâu, và có tin đồn là hắn đã rời đi cùng với mẹ đến một nơi khác sinh sống. Thế nhưng, từ trước đến nay, Cố gia ... gần như tránh né nhắc đến người này . Điều duy nhất cô biết là Cố Duệ Hoài đã cắt đứt với gia đình vì một người phụ nữ .
Thật ra , đối với mẹ của anh em Cố gia , Bạch Mân cũng rất tò mò , mỗi khi cô hỏi về mẹ, Đình Hoài luôn giữ im lặng, như thể có điều gì đó trong quá khứ mà anh không muốn nhắc lại. Bạch Mân hiểu, giống như bản thân cô, mỗi người đều có những phần ký ức không muốn khơi lại. Cô không trách anh, vì bản thân cô cũng vậy.
Bạch Mân thở dài trong lòng, không hỏi thêm gì nữa. Có những câu chuyện không phải lúc nào cũng có thể nói ra, và có lẽ không phải mọi câu chuyện đều cần phải được lật lại.