Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1812

Cập nhật lúc: 2025-04-01 09:13:13
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những lời nói của Lôi Đại Hoa vang vọng khắp văn phòng, sắc mặt Trần Nguyệt Thăng lập tức tái nhợt, từng đường nét trên khuôn mặt đều hiện rõ vẻ căng thẳng, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo, như thể chỉ cần buông lỏng một chút là toàn thân sẽ run rẩy.

Nhưng dù có kinh hoảng thế nào, hắn vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu lên, lén quan sát Cố Nguyệt Hoài. Sắc mặt cô vẫn không gợn chút cảm xúc, ánh mắt thản nhiên như thể những lời vừa rồi chẳng hề liên quan đến mình. Sự bình tĩnh ấy lạnh lẽo đến mức khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Trong lòng Trần Nguyệt Thăng cuộn trào từng đợt phẫn nộ xen lẫn hoảng sợ, như một cơn sóng dữ đập mạnh vào lồng ngực. Hắn nghiến chặt răng, hai tay run run siết lại thành nắm đấm. Trong mắt hắn, sự bình tĩnh của Cố Nguyệt Hoài chẳng khác nào một sự khinh miệt cay nghiệt—cô không thèm để lời Lôi Đại Hoa nói vào tai , cũng chẳng xem hắn ra gì.

Sự nhục nhã ập đến như một gáo nước lạnh, khiến sắc mặt hắn méo mó, đôi mắt tràn đầy oán giận. Cuối cùng, hắn hung hăng giật mạnh Lôi Đại Hoa rồi xoay người rời đi.

Khi lướt qua Cố Nguyệt Hoài, bước chân của Trần Nguyệt Thăng thoáng khựng lại một nhịp, gần như không thể nhận ra. Nhưng ngay sau đó, hắn lại bước nhanh hơn, càng bước càng nhanh hơn , gần như vội vã mà đi về phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1812.html.]

Bóng dáng hắn mỗi lúc một xa, trong ánh mắt người khác, dáng vẻ ấy không phải là đang rời đi mà giống như chạy trối chết. Người thanh niên từng hiên ngang, khí phách một thời, nay lại mang theo một loại chật vật khó nói thành lời. Lưng hắn hơi còng xuống, như thể gánh nặng đè ép khiến hắn không còn có thể giữ nổi sự ngạo nghễ ngày trước.

Cố Tích Hoài hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Từ trước đến giờ anh đã không thể ưa nổi kiểu diễn trò lố bịch của Trần Nguyệt Thăng—làm bộ làm tịch, tỏ vẻ chật vật đáng thương, nhưng thực chất chẳng qua chỉ là lớp vỏ rỗng tuếch bên ngoài.

Cố Chí Phượng lắc đầu thở dài, trong lòng không khỏi cảm khái. Lúc trước, ông từng rất coi trọng Trần Nguyệt Thăng, cảm thấy cậu thanh niên này có chí tiến thủ, cũng không phải kẻ tầm thường. Thế nhưng, thời gian trôi qua, mọi thứ đều đã thay đổi. Đáng tiếc, con người khi đã đi sai đường thì rất khó quay lại.

Cố Nguyệt Hoài chẳng buồn bận tâm đến Trần Nguyệt Thăng. Khi bóng người vừa khuất, cô liền thu lại vẻ lạnh nhạt ban nãy, khóe môi khẽ nhếch lên, cười cười nhìn Vương Phúc:

Nga

“Bí thư chi bộ, lúc nãy chú nói không thuộc về Đại đội, không cần phải phân chia gì cả , mảnh đất kia gia đình cháu có thể tùy ý xây nhà. Bây giờ chắc sẽ không đổi ý chứ?”

Loading...