Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1827

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:00:27
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đi được một đoạn, Cố Đình Hoài đột nhiên nói:

“Bé, mẹ … Lâm Cẩm Thư mời cả nhà mình ngày mai đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa. Nghe nói là do gia đình Quản Đồng sắp xếp, chính là gia đình đằng gái chuẩn bị kết hôn với lão nhị ấy . Họ muốn gặp mặt nói chuyện, dù sao hôn lễ cũng đã định, không thể vì chút chuyện mà trở mặt thành thù.”

Nói đến đây, anh liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng điệu mang theo chút dò xét:

“Em xem thế nào, nếu không muốn đi thì thôi, anh chỉ nói cho em biết một tiếng.”

Cố Đình Hoài không muốn giấu cô chuyện này, cô có quyền được biết , dù bản thân anh cũng rõ ràng cô chẳng muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến Cố Duệ Hoài.

Cố Nguyệt Hoài khẽ lắc đầu, giọng điệu bình thản:

“Em không đi đâu, mọi người cứ quyết định đi.”

Cố Đình Hoài gật đầu, cũng không ép buộc, sau đó quay sang nhìn Bạch Mân, trầm ngâm một chút rồi hỏi:

“Vậy… Tiểu Mân, ngày mai em có thể đi một chuyến không?”

Tuy quan hệ giữa nhà họ và Lâm Cẩm Thư lạnh nhạt, nhưng dù sao bà ấy là mẹ ruột của anh, Bạch Mân đã trở thành vợ của anh , vậy thì việc gặp mặt là điều khó tránh khỏi.

Bạch Mân cũng nghĩ đến chuyện này, trong lòng có chút căng thẳng, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp:

“Được, em đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1827.html.]

Ba người cùng nhau trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử khi trời đã tối muộn, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân trên con đường đất. Tuy nhiên, khi đến gần nhà họ Cố, họ bất ngờ bắt gặp một bóng dáng cao gầy đang đứng chờ bên ngoài.

Cố Đình Hoài lập tức nhíu mày, giơ đèn pin chiếu thẳng về phía đó, giọng nghiêm nghị:

“Ai đấy?”

Người kia đưa tay lên che mắt, im lặng trong chốc lát rồi mới trả lời bằng giọng khàn khàn:

“Là tôi, Trần Nguyệt Thăng.”

Vẻ mặt Cố Đình Hoài trầm xuống, thoáng hiện lên chút mất kiên nhẫn. Anh bước tới, đánh giá đối phương một lượt.

Trần Nguyệt Thăng đã không còn vẻ ngông cuồng như trước, có lẽ do mấy tháng ngồi tù đã bào mòn khí thế của hắn. Khuôn mặt hốc hác, ánh mắt thâm trầm, cả người bao phủ bởi một loại u ám nặng nề.

Nhưng Cố Đình Hoài không mảy may đồng tình. Sai lầm đã phạm phải thì phải trả giá, không có gì đáng để biện minh. Giọng anh lạnh nhạt:

“Có chuyện gì?”

Trần Nguyệt Thăng không nhìn anh, cũng không để tâm đến sự có mặt của Bạch Mân.

Nga

Hắn nuốt khan, cổ họng khô khốc, mất vài giây mới có thể cất tiếng:

“Tôi… có vài lời muốn nói với Nguyệt Hoài.”

Cố Đình Hoài khẽ cười, nhưng trong tiếng cười ấy lại ẩn chứa sự lạnh lẽo đến thấu xương. Đôi mắt anh ánh lên tia giễu cợt, như thể đang nhìn một vở kịch vụng về mà nhân vật chính lại chẳng hề hay biết mình đang trở nên nực cười đến mức nào.

Loading...