Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1848

Cập nhật lúc: 2025-04-03 05:59:26
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nếu Chu tổ trưởng có ý định ra tay với bọn họ...”

Cố Nguyệt Hoài khẽ cười.

Nụ cười ấy không hề mang theo chút ấm áp nào.

“Vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”

Lời nói thản nhiên nhưng lại như lại sắc bén khiến Chu Phong có cảm giác một hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Cố Nguyệt Hoài rũ mắt, ánh sáng trong đôi con ngươi lóe lên một tia nguy hiểm:

“Đúng là tôi chỉ là một quân y nhỏ bé, địa vị chẳng đáng nhắc đến. Nhưng Chu tổ trưởng hẳn cũng hiểu, nếu một người có thể từ một biên tập viên nhỏ bé của tòa soạn báo huyện Thanh An, vượt ngàn dặm xa xôi, được đích thân người đứng đầu Quân khu 8 tiến cử nhập ngũ, thì người đó tuyệt đối không phải loại dễ bị kẻ khác tùy tiện chèn ép.”

Cô dừng một chút, rồi nhếch môi, giọng nói bỗng trở nên lạnh buốt:

“Nếu tôi đã quyết định điên lên một lần, e là ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu.”

Không khí trong phòng lặng như tờ.

Ngụy Lạc đứng bên cạnh cũng bất giác nín thở.

Từ trước đến nay, bà không phải kiểu người dễ dàng bày tỏ cảm xúc, nhưng vào khoảnh khắc này, khóe mắt cũng không khỏi giật giật.

Từ đầu đến cuối, Cố Nguyệt Hoài vẫn điềm nhiên như không, thái độ bình tĩnh đến mức khiến người ta phải e dè.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1848.html.]

Nhưng chính sự bình tĩnh ấy lại càng đáng sợ hơn bất cứ cơn giận dữ nào.

Bởi vì, người thật sự đáng sợ không phải là kẻ nổi giận đùng đùng, mà là kẻ có thể lạnh lùng bóp c.h.ế.t đối thủ mà mặt không đổi sắc.

Chu Phong cố gắng áp chế nhịp tim đang đập dồn dập, nhưng sắc mặt hắn đã mất đi vẻ bình tĩnh.

Mặc dù cố duy trì bộ dạng thản nhiên, nhưng cơ mặt lại không tự chủ mà co giật, như thể không ngờ rằng Cố Nguyệt Hoài có thể nhìn thấu suy tính của mình.

Chu Phong cố gắng áp chế nhịp tim đang đập dồn dập trong lồng ngực, cảm giác như có một tảng đá lớn vừa đột ngột rơi xuống, đè nặng khiến hắn hô hấp có phần khó khăn.

Sắc mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng những cơ thịt trên gương mặt lại không tự chủ được mà khẽ giật giật, như thể không ngờ rằng Cố Nguyệt Hoài có thể nhìn thấu tâm tư của mình.

Nga

Cô gái này... thực sự không hề đơn giản.

Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng căng thẳng, nặng nề đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Sau một hồi lâu, Chu Phong vẫn không nói gì, chỉ siết chặt hai bàn tay để che giấu đi sự lúng túng và phẫn nộ trong lòng.

Nhưng Cố Nguyệt Hoài lại không buồn bận tâm đến ông ta nữa, ánh mắt cô nhàn nhạt lướt qua gương mặt trắng bệch của Thôi Hòa Kiệt. Người sau theo bản năng rụt cổ lại, cả người căng cứng như thể chỉ mong bản thân có thể biến thành không khí.

Một nụ cười thoáng lướt qua môi Cố Nguyệt Hoài.

Cô không nói thêm gì, xoay người rời khỏi văn phòng, bước chân vững vàng theo hành lang mà đi xa.

 

Loading...