Bên trong căn phòng, không khí nặng nề đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Chu Phong vẫn đứng bất động, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến không khói súng—mà hắn lại là kẻ thua cuộc thảm hại.
Lâm Cẩm Thư vẫn đứng nguyên tại chỗ. Đầu ngón tay bà khẽ vuốt nhẹ lớp vải mềm của chiếc túi xách trên tay, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc.
Bà chậm rãi lên tiếng, giọng nói ôn hòa, nhưng lại mang theo một tầng cảnh cáo rõ ràng:
“Chu tổ trưởng, chuyện thanh niên trí thức từ thủ đô về nông thôn vốn thuộc quyền quản lý của anh. Thay vì lãng phí thời gian ở đây, chi bằng mau chóng nghĩ cách giải quyết hậu quả đi.”
Dứt lời, bà hơi dừng lại một chút, ánh mắt trầm xuống, giọng nói cũng trở nên sâu hơn:
“Những đứa trẻ Cố gia đều là con của tôi. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải quan tâm đến chúng. Anh nói có đúng không?”
Lâm Cẩm Thư vừa dứt lời liền điềm nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bà bình thản quét qua Chu Phong và Ngụy Lạc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, xoay người thong thả rời đi.
Từng bước chân của bà đều vững vàng, thong dong, không chút hấp tấp, không hề để lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Chu Phong siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm, lửa giận gần như bốc lên tận đỉnh đầu.
Hai mẹ con này… thật sự coi hắn như một con chuột mà đùa bỡn hay sao?
Hắn hít sâu một hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh. Ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Ngụy Lạc, định tìm kiếm một chút đột phá từ bà .
Nhưng vừa quay đầu lại…
Ngụy Lạc đã ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, cúi đầu chăm chú xử lý văn kiện, dáng vẻ chuyên tâm, như thể Chu Phong chưa từng tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1849.html.]
Chu Phong cảm giác một luồng khí nghẹn cứng trong lồng ngực, suýt nữa tức đến hộc máu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, phun ra một chữ qua kẽ răng:
“Đi!”
Sau đó, hắn đùng đùng xoay người, sải bước rời khỏi văn phòng như thể ở lại thêm một giây nữa cũng sẽ bùng nổ.
Phía sau, Thôi Hòa Kiệt lúng túng đứng tại chỗ, sắc mặt cũng không khá hơn là bao.
Bỏ đi, vẫn là đi theo thôi.
Thôi Hòa Kiệt thầm thở dài một hơi, nhìn theo bóng lưng đang phừng phừng lửa giận của Chu Phong, trong lòng không khỏi dâng lên một tia hối hận.
Lúc trước , hắn vẫn cho rằng đưa đón thanh niên trí thức về nông thôn là một công việc nhàn hạ, lại béo bở , chỉ cân có thể kết thân với đám con ông cháu cha kia , vậy thì chờ ngày bọn họ trở về thủ đô , con đường thăng quan tiến chức của hắn sẽ không còn xa .
Nhưng bây giờ…
Hắn cười khổ.
Chưa từng có một ngày yên ổn nào.
Có lẽ, ngay từ đầu… hắn không nên dính vào chuyện này thì hơn.
Khi cánh cửa vừa đóng lại, văn phòng lập tức chìm vào một sự tĩnh lặng nặng nề.
Nga
Ngụy Lạc ngẩng đầu lên, đưa tay day day ấn đường, đôi mắt xẹt qua một tia sắc bén. Sau một hồi trầm ngâm, bà nhấn chuông gọi người vào, không nhanh không chậm phân phó :
“Giúp tôi đưa những người đang đứng ngoài kia vào đây.”