Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, Cố Đình Hoài vẫn luôn thất thần, sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên lên tiếng:
“Cha, giờ này thợ xây chắc đều đã đến đại đội, cha với Tích Hoài cứ về trước đi. Con đến bệnh viện xem Bạch Mân một chút, sao giờ này vẫn chưa thấy cô ấy đến? Con có chút lo lắng.”
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy cũng không khỏi nghi hoặc.
Chuyện này rõ ràng không bình thường. Ngày hôm đó mọi người đã thống nhất cả rồi, vậy mà đến giờ chị ấy vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Cô nhíu mày, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành:
"Anh cả, để em đi cùng anh."
Cố Đình Hoài gật đầu, rồi cả hai vội vã bước về phía bệnh viện huyện.
Trên đường đi, Cố Nguyệt Hoài hỏi:
"Anh cả, anh có chắc đã nói rõ thời gian cho chị dâu chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1867.html.]
"Có chứ! Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra hay không." Cố Đình Hoài nhíu mày, nét mặt thoáng vẻ hoảng hốt, lòng nóng như lửa đốt. Bước chân anh ngày càng gấp gáp, như chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh mà bay thẳng đến bệnh viện.
Hai anh em Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài vừa bước chân tới cổng bệnh viện huyện, còn chưa kịp thở ra hơi thì đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc lóc, gào lên đầy bi phẫn vang vọng cả một góc sân bệnh viện.
Giọng nói the thé nhưng khàn đặc vì khóc lâu, từng tiếng rít qua kẽ răng như xé lòng người:
“Trời ơi là trời! Nuôi con khôn lớn từng ngày, cực khổ trăm bề… Đến lúc nó đi làm có lương, không đưa một xu cho cha mẹ! Còn dám đăng báo đoạn tuyệt quan hệ! Trên đời này còn có đạo lý gì không nữa!”
Tiếng kêu vừa rơi xuống đất, liền có mấy người đứng hóng chuyện bên ngoài xôn xao bàn tán. Mọi người tới bệnh viện khám bệnh, mang theo lo âu, giờ nghe chuyện xót dạ này, cũng chẳng nén nổi mà lên tiếng:
Nga
“Ôi chao… tội cho bà quá, cực khổ nuôi con mà nó quay lưng như thế thì đúng là trời chẳng có mắt.”
“Mấy đứa trẻ bây giờ, được tí chữ là coi cha mẹ không ra gì… Nếu là tôi, tôi đã báo công an rồi, cái tội bất hiếu như vậy là phải xử!”
“Nhưng cũng không thể chỉ nghe một phía mà phán… Hiếu thì cũng phải phân biệt rõ hiếu thuận và ngu hiếu , chứ không lẽ cha mẹ làm gì sai thì con cái cũng phải cúi đầu nhẫn nhịn? Tôi thấy chuyện này, nói không chừng còn nhiều uẩn khúc.”
Người thứ ba lên tiếng là một y tá trong bệnh viện, tuổi độ đôi mươi, mặc áo trắng, khuôn mặt nghiêm nghị, dường như đã quen với những cảnh rối ren như thế này.
“Trong nhà có việc thì nên đóng cửa bảo nhau. Đem hết chuyện riêng ra nơi đông người khóc lóc, la lối, không sợ mất mặt thì cũng nên nghĩ tới danh tiếng của con gái mình. Ai mà chẳng có tự trọng?”