Từ Đông Mai không chịu nổi nữa, giận quá hóa cuồng, trừng mắt hét lên:
“Mày… Mày thì biết cái gì?!”
Tiếng hét ấy không phải để phản bác, mà là để che lấp nỗi sợ hãi đang lớn dần trong lòng.
Nhưng Cố Nguyệt Hoài chỉ nhếch môi, ánh mắt không chút cảm xúc, như thể đang nhìn một vết bẩn bám trên áo.
“Biết cái gì à? Tôi biết nhiều hơn bà tưởng đấy.”
Cô ngừng một chút, rồi nói rành rọt từng chữ:
“Nếu cái người bà đang nhắc tới là Hoàng Thịnh… thì tôi nói cho bà hay, Hoàng Thịnh đã vào tù rồi.”
Câu nói vừa dứt, đám đông lập tức ồ lên, tiếng bàn tán nổi như ong vỡ tổ.
Từ Đông Mai mặt cắt không còn giọt máu, chân đứng không vững, phải bám lấy cột gỗ bên cạnh mới khỏi ngã quỵ. Ánh mắt hoảng loạn nhìn Cố Nguyệt Hoài như nhìn thấy quỷ.
“Cái… cái gì cơ?!”
Giọng Từ Đông Mai bật ra như tiếng kêu cuối cùng của một kẻ sắp rơi xuống hố sâu. Nhưng Cố Nguyệt Hoài chẳng cho bà ta kịp phản ứng, ánh mắt cô sắc lạnh như sương sớm miền núi, giọng nói vang lên chậm rãi nhưng rắn rỏi, từng từ như lưỡi d.a.o thép mài bén:
“Tội danh của hắn không phải chuyện nhỏ đâu. Là… giết người.”
Giọng nói tuy nhẹ, nhưng như tiếng nổ lặng trong lòng mọi người. Đám đông xung quanh lập tức xôn xao, từng cặp mắt ngơ ngác nhìn nhau, sự kinh hoàng dần dâng lên trong đáy mắt.
“Giết người á? Trời đất, việc này to rồi!”
“Ai cơ? Là Hoàng Thịnh hả?”
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1872.html.]
Đám đông rì rầm
Còn Từ Đông Mai, chỉ trong thoáng chốc, khuôn mặt vốn đã tái nhợt như tro tàn bỗng trở nên cứng đờ. Đôi chân không còn sức lực, loạng choạng như sắp ngã, tay nắm vạt áo, nhưng lại chẳng níu được gì ngoài khoảng không vô vọng.
“Không... không phải! Cô... cô nói nhảm!”
Bà ta gào lên, tiếng nói méo mó đầy hoảng loạn, như muốn gạt đi sự thật vừa bị phơi bày. Nhưng giọng nói yếu ớt kia chẳng khác gì tiếng mưa rơi trên mặt đá – rơi xuống là tan, chẳng lưu lại dấu vết.
Cố Nguyệt Hoài vẫn đứng yên đó, dáng người mảnh khảnh nhưng toát ra khí chất lạnh lẽo. Cô không nhìn bà ta như người đối thoại, mà như nhìn vào một bức tường đã mục nát, chuẩn bị đổ sập.
“Nếu tôi nhớ không lầm…” – Cô tiếp lời, giọng chậm rãi nhưng rõ ràng – “...giữa bà và Hoàng Thịnh từng có giao dịch tiền bạc?”
Một câu nói thôi, mà khiến toàn bộ không gian như nổ tung. Từ Đông Mai như bị ai tát thẳng mặt, cả người giật lùi một bước, sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang tái xanh, rồi lập tức đỏ ửng như m.á.u trào lên tận mặt, trộn lẫn giữa xấu hổ, tức giận, hoang mang.
Miệng bà ta há ra, nhưng không thể nói nổi một lời phản bác.
Cố Nguyệt Hoài hờ hững nhìn bà ta, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự châm chọc.
"Chị dâu, chúng ta đi báo cáo công an nhân dân đi . Gần đây chuyện Hoàng Thịnh g.i.ế.t người đang ầm ĩ lắm . Biết đâu Từ Đông Mai đồng chí lại sắm vai một nhân vật nào đó . Người như bà ta, tuyệt đối không thể buông tha."
"Được!"
Bạch Mân gật đầu, trong ánh mắt cô lóe lên tia sáng kiên định.
“Không! Các người nói bậy! Tôi không liên quan gì hết!”
Từ Đông Mai hét lên, tiếng thét vang vọng cả sân bệnh xá, nhưng thay vì khiến người khác động lòng, chỉ càng khiến bà ta lộ rõ vẻ kinh hãi như một con cáo bị dồn đến đường cùng.
Những tiếng bàn tán dâng lên như sóng, ánh mắt mọi người đổ dồn vào bà ta, không còn là tò mò, mà là nghi ngờ xen lẫn ghê sợ.