Cố Nguyệt Hoài bật cười khẽ, ánh mắt thoáng dịu đi:
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Sau này em phải đến thành phố Hoài Hải công tác, không thể thường xuyên về nhà , trong nhà còn cần chị dâu hỗ trợ gánh vác chiếu cố . Chẳng lẽ ngày nào em cũng viết thư về dặn dò chuyện trong ngoài rồi kèm thêm câu ‘cảm ơn chị nhé’? Người một nhà, sao lại phải nói hai lời, khách sáo thành như vậy ?”
Lời nói nhẹ nhàng mà rắn rỏi, không chút khách sáo, lại mang theo sự tin tưởng sâu sắc. Trong cái thời buổi còn nhiều thiếu thốn, người ta dễ vì miếng ăn mà xa cách, nhưng trong nhà họ Cố, cái tình thân ấy lại vẫn nguyên vẹn như thuở nào. Dẫu là lời trêu ghẹo, cũng là lời giao phó nghiêm túc.
Bạch Mân đứng bên, vành mắt còn đỏ hoe, nhưng khoé môi đã cong lên, vừa lau nước mắt vừa mỉm cười:
“Em nói đúng… Chị hiểu rồi, em yên tâm đi, chuyện trong nhà có chị đây, chị nhất định sẽ lo liệu mọi việc trong nhà chu toàn , chăm sóc mọi người thật tốt.”
Cô không phải người nhiều lời, càng không giỏi thể hiện cảm xúc. Nhưng giờ phút này, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp rất khó gọi thành tên—giống như vừa trải qua một cơn giông lớn, được trở về mái hiên thân thuộc, nơi có người sẵn sàng chắn gió che mưa cho mình.
Cố Đình Hoài bỗng khựng lại, nhíu mày trầm tư:
“Bé, em nói xem … Từ Đông Mai liệu có thật sự chịu dừng tay không?”
Nga
Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát rồi bình tĩnh đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1878.html.]
"Em nghĩ, bà ta sẽ rời khỏi đại đội Phàn Căn thôi."
Nghe Cố Nguyệt Hoài nói xong, cả Bạch Mân lẫn Cố Đình Hoài đều đồng loạt trợn tròn mắt, vẻ mặt không giấu nổi kinh ngạc. Cố Đình Hoài thốt lên trước:
“Sao lại thế ? Không phải chúng ta đã đồng ý là sẽ không báo với cảnh sát nhân dân hay sao? Từ Đông Mai ở đại đội Phàn Căn nhiều năm như vậy, ăn sâu bén rễ rồi, sao có thể nói đi là đi ngay được?”
Giọng anh tuy không lớn, nhưng rõ ràng lộ ra sự khó tin.
Còn Bạch Mân thì càng thêm kích động, hai mắt cô gần như phát sáng, âm điệu cũng theo đó mà cao vút, khó có thể che giấu niềm hy vọng đang cuộn trào trong lòng:
“Không thể nào! Thật sự bỏ đi sao? Nếu đúng vậy thì tốt quá! Chị … chị hận không thể chạy ngay về đại đội xác nhận một phen!”
Đối với cô mà nói, Bạch Sơn và Từ Đông Mai chính là bóng ma trong quá khứ, là sợi dây xích vô hình trói chặt lấy tương lai mình. Mỗi lần nghe thấy tên hai người đó, trái tim cô như co rút lại, vừa sợ hãi vừa mệt mỏi, dẫu rằng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Mà bây giờ, nếu thật sự hai kẻ đó rời khỏi đại đội Phàn Căn, đồng nghĩa với việc cô rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi quá khứ u ám, buông xuống hết thảy gánh nặng, dứt bỏ những rối ren cũ kỹ để hướng về một cuộc sống mới—một khởi đầu mà cô chưa từng dám mơ tới.
Đây không chỉ đơn thuần là chuyện hai người ra đi. Với cô, đó là cánh cửa tương lai lần đầu tiên hé mở.