Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vạn Thanh Lam vươn vai, uể oải kéo giãn cái lưng đã mỏi nhừ vì cúi đầu viết bản thảo suốt buổi chiều. Nhưng trên khuôn mặt cô lại hiện rõ vẻ hài lòng, ánh mắt còn vương chút đắc ý:
“Thật sự mong chờ ngày mai công xã sẽ có động tĩnh gì. Loại người như Hoàng Thịnh, thật sự nên b.ắ.n c.h.ế.t cho rồi! Loại sâu mọt xã hội như hắn, c.h.ế.t cũng không đáng tiếc. Chỉ là đáng thương cho đồng chí Trương Nguyệt Nhi, còn cả cậu thanh niên trí thức Lý Nhĩ Tân nằm liệt giường kia, đều là người vô tội mà phải gánh hậu quả.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch môi cười, chẳng đáp lại gì. Cô chỉ khẽ gật đầu, vẫy vẫy tay với hai người rồi quay người rời đi, dáng vẻ nhẹ nhàng thong thả. Cô vốn không giỏi biểu lộ cảm xúc, đặc biệt là lúc mọi chuyện còn chưa ngã ngũ. Lúc này, lời nói không còn quan trọng, mà hành động mới là thứ cô đặt nặng hơn cả.
Vạn Thanh Lam nhìn bóng lưng cô dần khuất dưới ánh đèn, mới xoay sang kéo tay Hoàng Bân Bân, cười khúc khích:
“Đi thôi, chúng ta cũng về.”
Khi Cố Nguyệt Hoài vừa bước ra khỏi cổng công xã, đã thấy một người đứng dưới trụ đèn đang cầm sách đọc chăm chú. Gió nhẹ lật từng trang, chiếu rọi lên gương mặt quen thuộc.
“Anh ba? Sao hôm nay lại là anh đến đón em?”
Cố Tích Hoài gấp sách lại, đưa tay đỡ lấy túi xách từ tay em gái, khẽ nói:
Nga
“Hôm nay em tan làm muộn quá, không yên tâm nên anh qua chờ.”
Cô cong môi cười, hỏi lại:
“Nhà mình bắt đầu khởi công rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1883.html.]
“Ừ, trưa nay ba gọi thợ tới rồi. Dù gì em cũng sắp thành thân, ngôi nhà cũ vốn đã chật chội, không thể cứ qua loa cho xong.” – Cố Tích Hoài vừa nói vừa rút từ trong túi ra chiếc đèn pin, đặt vào tay cô.
Nghe đến đó, Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một chút rồi chậm rãi cất lời:
“Có nên mua một chiếc xe đạp không nhỉ ?
Cố Tích Hoài hơi sững người, rõ ràng không nghĩ cô sẽ chủ động đề cập chuyện này. Anh nhíu mày, thấp giọng:
“Nói cũng phải… Em và chị dâu mỗi ngày đi làm có xe đạp thì tiện hơn. Nhưng nhà mình vừa mới khởi công xây nhà, giờ lại sắm thêm xe đạp, sợ mấy người trong đại đội sẽ dị nghị. Họ sẽ nghĩ nhà mình ăn nên làm ra, phát tài nhờ gì đó không minh bạch.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng nhẹ đôi mày, nghe ra được nỗi ngao ngán trong lời anh ba, liền hỏi ngược lại:
“Có ai nói gì sao ?”
Cố Tích Hoài bĩu môi, lắc đầu nhưng sắc mặt vẫn nặng nề:
“Không ai nói gì cả... chỉ là có người tới mượn lương thực.”
“Mượn lương à?”
Bước chân Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, hàng chân mày thanh tú lập tức chau vào nhau, ánh mắt cũng trầm xuống, ánh đèn pin trong tay phản chiếu nét mặt cô rõ ràng trong màn đêm mờ nhạt.