Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện vay mượn lương thực vào thời buổi này vốn không phải điều gì lạ. Nhưng nếu xét đến thân phận và hoàn cảnh của gia đình cô hiện tại — một nhà vừa mới khởi công xây nhà, lại có người chuẩn bị thành thân — thì việc sống khá hơn đôi chút cũng dễ trở thành cái gai trong mắt người khác. Trong khi ngoài kia người ta còn đang nhấp nhổm từng củ cải, bữa cơm chan canh khoai loãng, thì nhà họ lại có thể ăn cơm trắng, cháo nếp... Chỉ cần một tia không hài lòng của ai đó cũng có thể châm ngòi cho những lời đàm tiếu chẳng mấy dễ nghe.
Cố Nguyệt Hoài hiểu rõ, đây không còn là việc đơn thuần của một bữa lương thực, mà là một mắt xích trong thế cờ dân tình — sự mất cân bằng dễ sinh dị nghị, dị nghị lại dễ châm ngòi thị phi, thị phi nối tiếp dẫn đến khó sống yên thân.
Cô khẽ hạ tầm mắt, không nói gì, nhưng ánh nhìn lại càng trở nên trầm tĩnh. Trong lòng cô đã thầm nghĩ: xem ra việc xây nhà lần này, đúng là có phần quá mức cao điệu rồi.
Phía bên cạnh, Cố Tích Hoài như chẳng để tâm, điềm nhiên nói tiếp, giọng điệu mang theo vài phần châm chọc:
“Là thím Vương Mỹ Hoa, làm ở xưởng bông ấy . Ban đầu đâu có nói gì đến chuyện lương thực, chỉ tạt ngang ghé qua, miệng thì bảo có chuyện muốn bàn. Ai ngờ ngồi chưa nóng chỗ, đã mở miệng nói muốn gả con gái cho anh.”
Anh ba nhún vai, nét mặt tỏ rõ sự bất cần, cười nhạt một tiếng:
“Ha, ý đồ ấy... có mà người qua đường cũng nhìn ra, lòng Tư Mã Chiêu ai chẳng biết.”
Cố Nguyệt Hoài thoáng ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn sang anh ba. Trong trí nhớ của cô, Cố Tích Hoài là người một lòng hướng về con chữ, suốt ngày ôm sách không rời tay, trước nay chưa từng để tâm đến chuyện nam nữ, cũng chưa từng có bất kỳ dây dưa nào với ai. Khi xưa cô vẫn nghĩ, có lẽ trong đầu anh ba trời sinh thiếu mất sợi dây cảm xúc đó, nhưng về sau cô mới hiểu — không phải không có, mà là chưa gặp đúng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1884.html.]
Nga
Nghĩ đến người chị dâu mà ở kiếp trước đã chịu đủ bất hạnh, đến mức phải nhảy từ tầng cao xuống khi đang mang thai.
Trong mắt Cố Nguyệt Hoài thoáng hiện vẻ trầm buồn. Cô cúi đầu, giấu đi tâm tình phức tạp nơi đáy mắt. Chỉ mong thời gian có thể trôi nhanh hơn chút nữa, để người nên gặp nhau sớm ngày được ở bên nhau, đừng để vận mệnh lần nữa trêu người như vậy.
Cô thở nhẹ, đổi chủ đề:
“Anh cả còn định cho Vương Mỹ Hoa mượn lương thực thật à?”
Cố Tích Hoài lập tức hừ lạnh một tiếng, nét mặt như muốn nói: anh ấy đầu óc để đâu rồi.
“Anh cả tính khí thì ai chẳng biết — thật thà, nghĩ gì nói nấy. Anh ấy nghĩ vốn là đồng hương, giúp nhau một chút thì có sao. Nhưng giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ kiểu đó? Hôm nay cho mượn, ngày mai cả đại đội kéo nhau đến đòi thì biết làm thế nào?”