Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lòng tốt là thứ nên có, nhưng đặt sai chỗ thì hóa ra họa. Chúng ta không thể trở thành mục tiêu cho người ta dòm ngó. Từ hôm nay trở đi, chuyện lương thực trong nhà tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Ai hỏi cũng nói không có, dù là một hạt cũng không được để lộ. Đây không chỉ là chuyện cơm áo, mà là chuyện sống còn.”
Lời cô vừa dứt, cả nhà lặng như tờ. Anh cả , Cố Đình Hoài , cúi thấp đầu, cái bóng của anh in dài trên nền đất loang lổ ánh đèn, như thể cũng đang gập người vì xấu hổ. Rõ ràng trong lòng anh đang dậy sóng, bởi anh chính là người buổi chiều nay suýt nữa vì nể tình xóm giềng mà định mang gạo đi cho mượn.
Cố Đình Hoài cúi thấp đầu, không nói một lời. Cái bóng của anh đổ dài trên nền đất, in rõ một phần hổ thẹn. Rõ ràng là đang nghĩ đến chuyện ban chiều, vì phút mềm lòng mà suýt chút nữa đem gạo nhà mình đi cho người ta vay.
Nguyệt Hoài không nhìn thẳng anh, nhưng lời cô nói chính là để cảnh tỉnh anh – và cảnh tỉnh cả nhà. Cô hiểu anh hai là người mềm lòng, sống nghĩa tình, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, lòng tốt không thể đặt trước sinh tồn. Thời thế đã đến mức, một quyết định cảm tính cũng có thể đẩy cả gia đình vào cảnh trắng tay.
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn anh cả, giọng cô tuy nhẹ nhưng mang theo sự nghiêm nghị:
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1889.html.]
“Anh cả, cha tuổi đã cao, sức khỏe cũng không còn như trước. Anh ba, Thiếu Ương, Thiếu Ly đều chưa từng trải qua sóng gió. Còn Thiếu Đường thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Sau này, nhà mình phải trông vào anh. Lương thiện không sai, sống có tình có nghĩa là điều đáng quý, nhưng trong lúc này, anh cần phải nhìn cho rõ tình thế. Cái thời này, người lương thiện không sống được nếu thiếu tỉnh táo.”
Cô dừng một chút, ánh mắt dịu xuống, nhưng giọng nói vẫn mang theo độ nghiêm khắc :
“Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, trong nhà này, anh phải là người đứng vững trước tiên. Em biết, anh sống có nghĩa có tình, nhưng giúp người cũng phải biết nhìn thời. Gạo bây giờ là mạng sống. Không phải cứ cho đi là yên tâm, vì nếu cho sai người, chẳng những không cứu được ai mà còn hại cả nhà.”
Cố Nguyệt Hoài không lớn tiếng, nhưng từng câu, từng chữ đều mang theo sự thấu suốt của một người đã nhìn ra hiểm họa từ trong kẽ hở nhỏ nhất. Đôi mắt cô không sắc, không lạnh, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa một thứ quyết đoán sắc bén đến tàn nhẫn – cái tàn nhẫn của người buộc phải hy sinh tình cảm để giữ lại cái gốc sinh tồn cho cả nhà.