Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người bán hàng duy nhất còn trụ lại trong Cung Tiêu Xã lúc này, không ai khác, chính là Diêu Mỹ Lệ.
Khi ánh mắt mơ hồ quét qua quầy hàng, Diêu Mỹ Lệ chợt bừng tỉnh. Ánh nhìn của cô ta dừng lại nơi hai người vừa bước vào — Vạn Thanh Lam và Cố Nguyệt Hoài.
Chỉ trong một thoáng, một cảm giác mơ hồ, khó tả dâng lên trong lòng Diêu Mỹ Lệ. Cô ta cảm giác như thời gian bỗng chốc lùi lại, mà người đối diện, tựa như đã cách xa mình đến mấy kiếp người.
Cô ta mím môi, cố nặn ra một nụ cười. Nhưng cuối cùng, nụ cười ấy chỉ nhếch được nơi khóe miệng, gượng gạo, méo mó, đến cả bản thân cũng chẳng tin nổi.
Giọng nói khàn đặc, khô khốc như mảnh vải sờn lâu ngày chưa giặt: “Lâu rồi không thấy hai cô ghé qua.”
Nghe thế, Vạn Thanh Lam không khỏi rùng mình nhẹ, bản năng khiến cô vô thức lùi lại hai bước. Ánh mắt cô d.a.o động, rồi khẽ quét sang Cố Nguyệt Hoài, như muốn hỏi:
“Cô ta làm sao vậy? Sao trông như biến thành người khác rồi?”
Còn đâu Diêu Mỹ Lệ ngày trước? Người phụ nữ ấy luôn chỉnh tề, son phấn vừa phải, giọng nói tự tin, hành xử đâu ra đấy — là kiểu người bước đến đâu cũng khiến người khác phải ngước nhìn, ngưỡng mộ. Thế mà giờ đây, chỉ còn lại một cái bóng phờ phạc, như thể sắp bị dòng đời cuốn trôi bất cứ lúc nào.
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1899.html.]
Cố Nguyệt Hoài không đáp lại ánh mắt kia, chỉ lặng lẽ tiến về phía trước, bước từng bước vững vàng đến gần quầy. Tầm mắt cô lướt qua dãy kệ sau lưng Diêu Mỹ Lệ — vắng vẻ, sơ sài, số hàng hóa còn lại đếm trên đầu ngón tay.
Cô cất giọng lên, hỏi: “Giờ chỉ còn một mình cô trông quầy thôi sao?”
Câu hỏi tưởng như vô tình ấy, lại khiến sắc mặt Diêu Mỹ Lệ thoáng tái đi. Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, đáy mắt ẩn hiện một tia phẫn uất chỉ người tinh tường mới nhận ra.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt pha trộn giữa oán hận và không cam lòng. Cảm xúc ấy chực trào ra, nhưng bị đè nén xuống bằng một hơi hít sâu. Như thể cô ta hiểu rằng, nói nhiều cũng vô ích, mà lời thừa, càng dễ lộ yếu thế.
Cuối cùng, cô ta chỉ lạnh nhạt hỏi lại: “Hai cô hôm nay đến đây, muốn mua gì?”
Vạn Thanh Lam cau mày, không ưa nổi giọng điệu ấy. Nhưng thấy Cố Nguyệt Hoài vẫn giữ sắc mặt bình thản, không tỏ ra tức giận, cô cũng đành nuốt bực dọc xuống, không tiện lên tiếng.
Trái lại, Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn không bị d.a.o động. Từng lời cô thốt ra đều rõ ràng, vững chãi: “Tôi muốn mua xe đạp. Hiện tại còn hàng không?”