Tối nay, lớp học được phân công cho Trình Lăng phụ trách.
Anh ta có giọng nói trầm ấm, không nhanh không chậm, truyền cảm mà dễ nghe, gương mặt lại sáng sủa, thanh tú, phong thái điềm đạm, khiêm nhường. Hễ anh đứng trên bục giảng, những nữ học viên phía dưới đều chăm chú dõi theo, có người còn lấy vở ra ghi chép nắn nót, hăng hái phát biểu như muốn gây ấn tượng.
Trái lại, mấy nam học viên thì lại tỏ ra không mấy hài lòng, ánh mắt đầy vẻ chán nản. Có kẻ cúi đầu giả vờ ghi bài, người khác thì ghé tai thì thầm, bĩu môi đầy bất mãn. Nhưng ở thời buổi này, họ có thể làm gì hơn? Năng lực không bằng người ta, thái độ lại thua kém, đành phải cắn răng mà chịu.
Nga
Khi buổi học kết thúc, học viên lục tục đứng dậy ra về. Tiếng ghế kéo lạch cạch, tiếng bước chân vang nhẹ trong hành lang hẹp. Trình Lăng cẩn thận thu dọn đống tài liệu, sắp xếp sách vở ngay ngắn rồi mới thong thả bước xuống, nở nụ cười ôn hòa, đi về phía Cố Nguyệt Hoài, cùng cô nói đôi câu chuyện phiếm.
Cố Nguyệt Hoài ngước nhìn anh ta , ánh mắt kín đáo quan sát. So với dáng vẻ mệt mỏi, u uất ngày nào ở thành phố Chu Lan, thì bây giờ anh ta đã khác xưa nhiều. Khí sắc tươi tỉnh, nét mặt bình hòa, trong ánh mắt có ánh sáng, biểu hiện rõ một người đã dần thích nghi với cuộc sống nơi thôn quê, biết chấp nhận sự bình lặng và đơn sơ của hiện thực.
Cô thầm nghĩ: Có lẽ anh ta đã học được cách buông bỏ. Nhưng chỉ không rõ, sau khi lặng yên một thời gian, liệu có còn khát vọng mà vươn lên nữa hay không? Hay rồi sẽ chôn vùi chí khí trong sự bình ổn này, dần dần bị cuộc sống đều đều mài mòn cho tới mức không còn gì để phấn đấu?
Cô không nói ra những suy nghĩ ấy, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, sau đó quay đầu khẽ nói:
“Muộn rồi, về thôi.”
Nói xong, cô đưa tay kéo nhẹ tay áo Bạch Mân, hai người cùng rời khỏi thư viện.
Phía sau, Vạn Thanh Lam hấp tấp chạy theo, vừa bước vừa gọi lớn:
“Ôi, đợi tôi với!”
Cô quay đầu lại, mặt tươi như hoa, vẫy tay với Trình Lăng, cười tươi rói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1911.html.]
“Thầy Trình, hẹn gặp lại nhé!”
Ba người con gái sóng vai nhau rời khỏi cổng thư viện. Bước đi được vài bước, Vạn Thanh Lam liền rúc rích cười, nhẹ tay huých vào Bạch Mân, giọng hạ thấp mà vẫn không giấu được sự hưng phấn:
“Chị Bạch Mân, chị nói thử xem, thầy Trình ấy có phải rất được không? Người thì tuấn tú, học vấn có, tính tình lại ôn hòa... So với mấy anh trai trong huyện chúng ta, đúng là khác nhau một trời một vực!”
Bạch Mân chỉ mỉm cười, không trả lời.
Vạn Thanh Lam thấy không có hồi đáp, lại quay sang định hỏi ý Cố Nguyệt Hoài, nhưng còn chưa kịp mở lời thì đã bị cô chặn ngang:
“Bân Bân, anh tới đón Thanh Lam à? Vậy mau đưa cô ấy về đi, chậm chút nữa cô ấy sẽ bị thầy dạy buổi tối câu mất linh hồn nhỏ bé đi đấy !"
toàn thân Vạn Thanh Lam lập tức cứng đờ. Cô trợn mắt nhìn quanh, ánh mắt lúng túng dò xét khắp con phố tối om. Không thấy ai, cô mới dậm chân, mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp:
“Cố Nguyệt Hoài , cô… cô là người xấu , tôi chỉ nói đùa thôi mà cô lại định đi mách lẻo !”
Cố Nguyệt Hoài nghiêng người, cười cười rồi khẽ nói:
“Chậc ... vậy thì người xấu về đây , cô cứ ở đây chờ Bân Bân của cô đến đi, chúng tôi đi trước nhé.”
Dứt lời, cô dắt chiếc xe đạp ra. Bạch Mân đã ngồi lên yên sau, tay khẽ ôm hông cô. Hai người một trước một sau, thong thả rời đi, bóng dáng khuất dần dưới ánh đèn dầu leo lét của con phố nhỏ.
Vạn Thanh Lam đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng họ, trên mặt vừa bối rối vừa buồn cười, lại có chút gì đó ... ngọt ngào .